Chương 17

Hắn đột ngột ngước mắt lên.

Ta dừng lại, ác ý nói: "Là bạn tâm giao tốt của ngươi, là tri kỷ, Quý, Văn, Uyên."

Biểu hiện của hắn hoàn toàn nằm trong dự đoán của ta, thậm chí còn lùi lại nửa bước vì sốc nữa kìa.

"Trong khoảng thời gian mà ngươi khổ sở chăm sóc Thư Dã thì lúc đó, ta và Quý Văn Uyên lại như đôi chim liền cành, không thể tách rời, gắn bó keo sơn, ngắm hoa, đánh đàn, mây mưa..."

"Đừng nói nữa!!!"

Hân ngăn ta lại với giọng nói run run.

Ta rất thích phản ứng của hắn ta. Dường như cuối cùng ta cũng hoàn toàn phân tách rõ ràng giữa hắn và Trùng Khanh yếu dấu của ta. Đối với ta bây giờ thì hắn chỉ là nam chính trong sách, Lý Triều Minh.

Ta không thương hại hắn ta, ta có thể tùy ý làm tổn thương hắn. Chỉ cần hắn đau lòng là ta sẽ vui vẻ.

"Ngươi có biết vì sao không?" Ta dừng một chút, "Không phải vì hàng xóm tốt của ngươi gièm pha, cũng không phải vì ta tham lam vinh hoa phú quý, mà là vì ngươi sắp chết.

Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi chết.

Trong nhà không có tiền, cũng không có y quán nào nguyện ý cứu ngươi, hàng xóm tốt của ngươi cũng không muốn cho ta vay tiền. Cho dù ta có quỳ xuống cầu xin cũng không được. Bởi vì họ biết tỷ lệ sống sót của ngươi rất thấp mà ta lại là một nữ tử còn phải đèo bồng thêm một đứa con nhỏ. Họ chắc đến tám, chín phần là ta sẽ không trả nổi từng đó tiền. Tất cả những kẻ đó đều khuyên ta từ bỏ, lại bảo có thể cho ta mượn tiền mua một đôi quan tài.

"Nhưng ta không muốn, ta không muốn ngươi chết. Ta muốn ngươi sống thật tốt, cho nên ta liền nắm lấy cành ô liu mà Quý Văn Uyên đưa ra, làm thê thϊếp của hắn."

Liễu Nguyệt trong sách thật đáng thương. Nàng không làm gì sai nhưng vẫn bị người đời khinh miệt mà chết.

Còn trượng phu mà nàng luôn nhớ mong lại dễ dàng tin lời người khác nói.

“Ta đã tìm nàng,” ánh mắt Lý Triều Minh dao động, “có người gửi thư của nàng cho ta, còn có…”

"Nên ngươi liền tin à? Ngươi có bao giờ nghĩ đến những khó khăn của ta không?" Ta nhìn hắn, không chút ngập ngừng mà hỏi hắn: "Ngươi không hề, ngươi chỉ dễ dàng tin tưởng mà lựa chọn tiến đến tiền đồ của ngươi. Cuối cùng ngươi công thành danh toại, còn ta chỉ còn mồ hoang cỏ khô."

Hắn nhìn ta với vẻ bất ngờ, ta tiếp lời, "Lúc đó ta đã chết rồi."

Có lẽ là do quá sức, đầu óc choáng váng, ta đi bộ trở vào nhà, đóng cửa để lại sau lưng Lý Triều Minh.

Trên giường vẫn còn gói đồ chưa đóng xong của chàng ta, ta cầm lấy, mở cửa nhét vào trong lòng Lý Triều Minh.

"Chúc ngươi tương lai xán lạn, tiền đồ như gấm. Khi đi, xin hãy để lại cho ta một phong hưu thư."

Không đợi hắn ta giải thích gì, ta lại đóng cửa lại, dựa vào tấm ván cửa rồi từ từ trượt xuống đất.

Hốc mắt nhanh chóng nóng lên, nước mắt tích tụ tuôn ra, ta không lau đi, chỉ cảm thấy... thật kinh khủng.

Lý Triều Minh không đi, hắn đứng ở ngoài cửa, không biết qua bao lâu đã rời đi.

Ta ngây ngốc dựa vào cửa, mở mắt ra, nhưng chỉ cảm thấy mình mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.

“Nguyệt Nương,” hắn đã trở lại, xuyên qua tấm ván cửa nói, thanh âm trầm thấp không khác thường ngày, “Ta biết ta…. Nàng hãy chờ ta trở về.”

Hình như trời bên ngoài đã sáng, dưới đất cũng đã có chút ánh sáng chiếu vào, ta nhìn về phía tia sáng ấy nói: “Được, ta chờ chàng trở về.”

Hắn có vẻ rất vui, giọng nói trở nên cao hơn một chút, "Nguyệt..."

"Ngươi trả lại Trùng Khanh cho ta."

Ngoài cửa không có tiếng động.