Chương 6

Giống y hệt một chú nai con, mịt mờ mà bất lực.

Trần Ưng chớp chớp đôi mắt, tiếp tục quay đầu đi, không nhìn vào mắt của cô nữa. Mễ Hi cúi đầu, mím môi, cơ thể mảnh khảnh, tay áo mỏng rộng đung đưa trong gió. Đây vốn là phong thái của một cô gái nhỏ bé yếu ớt nhưng không hiểu tại sao lại khiến Trần Ưng nghĩ tới hai chữ “quật cường”.

Lúc này, Nguyệt lão đang nói: “Được, được, chút nữa gặp.” Anh ta nói xong liền cúp điện thoại, trả cho Trần Ưng: “Cảm ơn.”

Trần Ưng không đáp lời, bởi vì anh thật sự không muốn nói câu “đừng khách khí” với người đó. Cái chuyện giả bộ là người rộng rãi này không phải sự việc anh yêu thích.

“Phiền anh đưa hai người chúng tôi đến nhà Trình Giang Dực.” Nguyệt lão số 2238 nói.

Trần Ưng hơi khó có thể tiếp tục khống chế biểu cảm trên gương mặt, rõ ràng anh chưa hề nói lời “đừng khách khí” đúng không? Rõ ràng anh chưa hề cư xử rộng rãi với con người này có đúng không? Thế thì tại sao anh ta chẳng hề khách khí với anh chút nào vậy?

“Tại sao?”

“Tại vì anh có xe đó.”

Đúng là một lý do tốt đẹp, Trần Ưng tuyệt đối sẽ không tin bất cứ lời nào của vị Nguyệt lão số hiệu 2238 này và Trình Giang Dực đâu!

Trần Ưng đang định nói lời nói tàn nhẫn: “Có xe nhưng không có nghĩa vụ đưa hai người đi tới đó.” Nhưng Nguyệt lão đã quay đầu sang phía Mễ Hi bảo: “Mễ Hi à, cô đừng sợ, tôi sẽ không để cô lưu lạc chốn đầu đường xó chợ đâu.”

Lời nói ác độc của Trần Ưng mới vừa ra tới khóe miệng đã lập tức nuốt ngay trở lại. Mấy ngày hôm trước anh đã thật sự nghe thấy thời sự đưa tin về một cô gái nhỏ bị Kẻ cướp cướp bóc trong đêm hôm khuya khoắt, sau đó cưỡng đoạt vất xác nơi xó đường. Anh do dự một hồi, Nguyệt lão số hiệu 2238 đã dắt Mễ Hi tới bên cạnh chiếc xe của anh.

Tuy rằng lòng Trần Ưng rất muốn từ chối nhưng anh cũng cảm thấy nếu ném cô gái nhỏ nhà người ta xuống bên góc phố thì quá mức độc ác, mà chuyện đưa hai người họ đến nhà của Trình Giang Dực cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.

Trần Ưng yên lặng sử dụng chìa khóa điện tử mở cửa xe ô tô. Một tiếng “cạch” vang lên từ trong chiếc xe dường như đã khiến cho Mễ Hi cảm thấy bất ngờ. Cô hoảng sợ, trợn tròn đôi mắt nhìn chiếc xe, vừa hay cảnh tượng này cũng đã bị Trần Ưng trông thấy được.

Không chẳng biết cô gái này quê mùa thật hay chỉ giả bộ nhà quê, Trần Ưng thầm nghĩ trong lòng. Nhưng mà, biểu cảm của cô ấy thực sự đáng yêu, hay cô gái này đang giả bộ đáng yêu đấy nhỉ?