Chương 2

Tính cả Tống Nhai Tứ thì ở đây có 21 cá nhân, ngoài cậu ra những người khác đều chăm chú nghe giọng robot.

Trong trò chơi này, chỉ có 10 cá nhân có thể sống sót ra khỏi đây, một nửa được ra ngoài, nhưng không ai muốn trở thành một nửa phải ở lại kia.

Mười phút đếm ngược trên bảng đen bây giờ rất rõ ràng là để bọn họ có thời gian thu thập manh mối.

Những người chơi lần này có hai đội vào chơi theo nhóm, trong đó một đội gồm năm cô gái, bọn họ mặc đồ thể dục trắng-xanh giống nhau, hơn nữa sau khi được hoạt động tự do còn đứng lên cùng nhau, vừa nhìn đã biết là một đội.

Đội còn lại là nhóm già cả bệnh tật gồm bốn người, một ông già tóc bạc, một người đàn ông còn bó bột một tay, một người phụ nữ mặt mày tái nhợt và một chàng trai thân hình ốm yếu.

Trong mười một người còn lại có một thiếu niên tóc nâu mặc sơ mi trắng, mang kính râm. Vị trí của cậu ta ở phía sau bên phải Tống Nhai Tứ, cả phòng này ngoài Tống Nhai Tứ ra chỉ có cậu ta còn đang ngồi tại chỗ chơi.

Mười người còn lại không có gì đặc biệt, đều là những người rất dễ bắt gặp trên đường, mặc quần áo cũng rất bình thường, quần jean hoặc đồ thể dục, áo khoác.

Nhưng chỉ có những người từng chơi phó bản vài lần mới biết được việc này hết sức bình thường. Nếu người chơi muốn qua được trò chơi thì trước khi tiến vào trò chơi phải cố tình biến dáng vẻ của mình thành người qua đường. Như vậy một mặt có thể cho thấy bản thân không phải người mới, mặt khác cũng tiện che giấu thực lực thật sự.

Nhóm đồ thể dục trắng-xanh dùng đơn vị tiểu đội, hiện giờ tìm manh mối cũng hành động cùng nhau chứ không tách ra. Mười người giả vờ làm người qua đường cũng tìm kiếm riêng lẻ.

Thứ đầu tiên mọi người kiểm tra chính là cái bàn mình ngồi, các nhóm có thể nói với nhau về manh mối, còn những người khác cần phải giả lả hai mặt một phen, hoặc ra tay thẳng thừng luôn. Thế nhưng đi tìm là một chuyện, còn có tìm được gì không là chuyện khác.

Từ thông tin thu được hiện tại có thể đoán ra đây là phòng học lớp chuyên của trường, những học sinh vốn dĩ ngồi ở đây chắc hẳn thành tích đều không tệ, không thì đã không vào được đây.

Từ hoàn cảnh mà đoán được có học sinh, nhất định sẽ có giáo viên, những nguy hiểm sau này có thể đều sẽ xảy ra với giáo viên.

Bạch Trừng không nhìn bọn họ nữa, chán đến ngáp một cái.

Lại thêm một trò chơi nhàm chán.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, những người này sẽ nhanh chóng dẹp bỏ bộ mặt hiền lành, bắt đầu chém gϊếŧ nhau, hạ độc nhau chỉ vì mười tấm vé qua ải kia.

Đến lúc đó chắc cậu ta đáng thương yếu đuối bất lực nhất định cũng sẽ bị theo dõi nhỉ? Hì hì…

Nhưng mà, cậu ta nhìn về phía Tống Nhai Tứ đang ngủ, hơi nheo mắt lại. Lần này có một người mới ư?

Hay lắm, lát nữa sẽ thú vị hơn một chút. Bạch Trừng nhìn Tống Nhai Tứ, đẩy gọng kính viền đen, trong mắt loé lên tia hưng phấn. Người mới nhỏ bé, đừng làm tôi thất vọng nhé.