Chương 50: Sinh nở

Editor: Mạnh Thường Ca

Cũng may thai nhi trong bụng như biết thông cảm rằng giờ phút này nàng cũng không dễ dàng, sau khi làm ầm ĩ một lúc dần dần bình ổn.

Tiếng tim đập thình thịch trong l*иg ngực vừa mới tiếp cận tử vong trong lúc nguy hiểm cũng bình tĩnh lại, sau đó chính là cảm xúc ủy khuất mờ mịt khó có thể miêu tả kéo đến.

Vận mệnh trêu đùa với nàng, làm A Phù từ nhân loại biến thành một giống cái giao nhân, lại còn bị ngư dân bắt được phải rời xa cố hương đi tới hải vực dị quốc cách xa vạn dặm.

Ở chỗ này nàng không có nơi nương tựa, mỗi ngày phải chịu sự lo lắng hãi hùng, lại bị hai hùng nhân ngư hung ác tàn bạo cùng với thanh niên nhân loại quyền cao chức trọng khẩu vị độc đáo theo đuổi.

Thật ra A Phù cũng không phải người thích làm ra vẻ và hãy suy nghĩ miên man, nhưng giờ phút này nàng bỗng cảm thấy tương lai của mình thật mịt mờ.

Thậm chí đến cả đứa nhỏ ở trong bụng này cũng không biết nên xử lý như thế nào.

Có lẽ giờ phút này tâm tình của nàng giống với những người mẹ độc thân, bàng hoàng và bất an.

Bỗng nhiên, vây tai cá của thiếu nữ giao nhân nhạy bén bắt được tiếng vang bởi dòng nước bị kí©h thí©ɧ.

Giao nhân có thể thông qua tần suất của dòng nước mà phán đoán được thể trạng của kẻ địch đang tiến đến, do đó mà đào tẩu trước.

Đây hiển nhiên không phải là âm thanh bơi lội của cá nhỏ nào đó.

A Phù ngừng thở, cắn môi, không dám nhúc nhích, mãi cho đến khi nghe thấy âm thanh dòng nước đi xa, nàng mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà giây tiếp theo khi thiếu nữ giao nhân lơi lỏng, hòn đá đang chắn trước cửa động bị đẩy ra.

Đôi cánh tay rắn chắc tái nhợt như u hồn dây dưa không tha chộp vào hòn đá ở cửa hang động, ngăn lại đường chạy duy nhất của nàng.

Sau đó hùng nhân ngư âm trầm khủng bố nhưng mỹ lệ tái nhợt kia bơi vào, ánh mắt lạnh băng phẫn nộ ánh mắt khóa chặt A Phù.

“Nàng... Vì sao, muốn chạy?”

Hắn nổi giận đùng đùng chất vấn nàng.

Thiếu nữ giao nhân nhịn không được muốn chửi ĐM.

Bộ dáng hắn đáng sợ như muốn ăn thịt nàng, sao nàng không chạy trốn cho được?

Nhưng giờ phút này A Phù cũng không thừa tinh lực mà mắng hắn, bởi vì bị nhân ngư đuôi mãng xà doạ như vậy, nàng phát hiện lần này mình thật sự muốn sinh con rồi.

Mà nhân ngư đuôi mãng xà hình như cũng phát hiện tình trạng dị thường của A Phù, hắn cúi người xuống, đến gần nàng, khuôn mặt mỹ lệ tinh xảo đến mức quỷ dị lộ ra vài phần chần chờ và lo lắng.

Giờ phút này thiếu nữ giao nhân hoàn toàn không rảnh mà sợ hãi hay lo lắng đề phòng hắn, nàng bắt lấy cánh tay hắn, dùng sức lực cuối cùng cắn răng nói: “Trong bụng ta chính là con của ngươi, ngươi cần phải gánh vác trách nhiệm!”

Nhân ngư đuôi mãng xà như bị sét đánh bỗng nhiên cứng đờ.



A Phù cũng không biết những giống cái giao nhân khác khi sinh con có khó khăn như nàng hay không, giờ phút này nàng chỉ muốn cầm dao phay băm cái thứ đã làm nàng lớn bụng thành thịt vụn ném vào trong biển cho cá ăn!

Sao lại đau như vậy chứ!!

Nếu thật sự muốn hình dung cụ thể nỗi đau đáng sợ này quả thực có thể nói là so với lúc nàng đau bụng kinh gấp mười lần.

Hơn nữa cùng với dạ dày quặn đau và xuất huyết bên trong, muốn từ cái đường đi nhỏ hẹp chỉ vừa hai ngón tay mà sinh ra một thai nhi với thể tích lớn hơn hai mươi lần quả thực giống như là trải qua một lần lăng trì xử tội vậy.

A Phù nằm trên một bãi hải tảo mềm mại, đến sức để kêu to gào khóc cũng không có, móng tay bấu chặt lấy cánh tay của nhân ngư đuôi mãng xà đang bảo vệ ở bên cạnh, cào lên làn da hắn mấy vết máu.

Trên mặt hùng nhân ngư lại chẳng tỏ ra đau đớn chút nào, hắn chỉ cau chặt mày, ánh mắt ủ dột chăm chú nhìn thiếu nữ giao nhân, tùy ý để nàng mắng chửi, thậm chí còn biểu đạt ra một đống tiếng mẹ đẻ cần phải che mosaic.

Khi A Phù sắp chịu đựng đến cực hạn nàng đột nhiên cảm thấy bụng không còn gì, một thứ gì đó trơn trượt ‘ bài ’ ra ngoài.

Thiếu nữ giao nhân gần như thoát lực thở dốc trong chốc lát mới miễn cưỡng khôi phục một chút sức lực, chuyển tròng mắt nhìn về phía tiểu quái vật vừa được sinh ra từ trong bụng nàng.

Đó là một thai nhi miễn cưỡng có thể nhìn ra hình nhân ngư hình dạng thai nhi, bị một tầng lá trắng mỏng nửa trong suốt bao lấy, đứa nhỏ vẫn giữ trạng thái hai tay ôm lấy đầu do thiếu cảm giác an toàn, chỉ mơ hồ có thể nhìn ra " nó " có làn da trắng nõn giống như A Phù cùng với cái vây cá nhỏ nhắn non nớt của nhân ngư.

... Thật xấu.

Trong đầu A Phù lập tức hiện lên cái suy nghĩ này,nửa điểm tình thương của mẹ và dịu dàng cũng không xuất hiện nổi.

Duy nhất đáng ăn mừng chính là, tiểu quái vật xấu xí này vẫn chưa đào bụng nàng mà tự bò ra.

Như là cảm nhận được mẫu thân ghét bỏ quá rõ ràng nên cái tầng lá mỏng đang bao lấy đột nhiên giật giật, tự mình chậm rãi giang hai tay cánh tay ra, như chim non đang phá xác mà ra, sau một phen gắng sức giãy giụa đã phá vỡ được tầng lá mỏng trói buộc kia, chậm rãi bò từ bên trong ra.

Tiểu nhân ngư mới sinh cũng chưa biết sử dụng đuôi cá, tựa như một con sâu lông, quẫy quẫy trong lớp thủy tảo, theo hơi thở của mẹ mà bò lại gần phía nàng.

Cái đuôi cá của tiểu nhân ngư cũng chưa có mọc ra được vảy, chỉ có tầng da hơi mỏng, mắt cũng chưa mở, đầu trọc lốc, thật sự không thể khen đẹp được.

Cái này với tiểu mỹ nhân ngư mộng áo đáng yêu trong mộng ảo của A Phù cách xa vạn dặm.

Mắt thấy tay tiểu nhân ngư sắp đυ.ng vào đuôi cá của nàng, thiếu nữ giao nhân lập tức kinh hoàng lùi về phía sau, vội vàng trốn ra sau lưng nhân ngư đuôi mãng xà.

———

Tiểu nhân ngư bị mama ghét bỏ muốn khóc →