Chương 7.2

Đỗ Lâm trở về chỗ cũ.

Không biết Diệp Dương Minh đã đi đâu, có lẽ là đến quán bar, cũng có lẽ thật sự đến đại học Giang Châu ngoan ngoãn học tập, sau khi Đỗ Lâm vứt chìa khóa xe cho cậu ta, cậu ta căm tức ném chìa khóa xuống đất, phụ kiện pha lê cũng bị nát bấy văng đầy đất.

Đỗ Lâm: ...Cái tên con ông cháu cha này, cớ gì phải trút giận lên xe sang.

May mà chìa khóa không hỏng, vẫn có thể dùng.

Cầm chìa khóa trong tay, Đỗ Lâm suy nghĩ, rốt cuộc nên tìm Diệp Dương Minh trước, hạ thấp giá trị hắc hóa và độ thiện cảm không thể giải thích này, hay là đi theo nội dung cốt truyện ban đầu.

[Giấy da người: Ký chủ, so với để ý đến suy nghĩ nhỏ nhặt của nhân vật thụ chính, trước mắt đi theo nội dung cốt truyện vẫn quan trọng hơn.]

Đỗ Lâm: ... Được rồi.

Đỗ Lâm lái xe trở về tổ trạch nhà họ Diệp.

Vừa về tới nhà họ Diệp, Đỗ Lâm lập tức nhập vai nhân vật quản gia, đi tới thư phòng của Diệp Chi Phong.

Dựa theo nội dung cốt truyện, Diệp Chi Phong đang phê duyệt tài liệu công ty.

Nhà họ Diệp lớn như vậy vẫn luôn do một mình hắn ta kiểm soát, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều được sắp xếp thỏa đáng.

Du͙© vọиɠ khống chế của Diệp Chi Phong rất mạnh, ở trong tay hắn ta, tài sản tích lũy của nhà họ Diệp không ngừng tăng lên, giá trị kim ngạch cũng tăng đến một con số cực kỳ đáng sợ.

Sương khói lượn lờ mang theo hương vị của trà Long Tỉnh thượng hạng, quản gia thanh niên như hòa vào cái bóng sau lưng Diệp Chi Phong, im hơi lặng tiếng đứng sau lưng hắn ta, vẫn trung thành đáng tin trước sau như một.

Diệp Chi Phong nhàn nhạt liếc anh một cái.

Hắn ta không biết trên chặng đường Đỗ Lâm đưa nhóc thúi kia đến đại học đã xảy ra chuyện gì mà cổ áo vest bị nhăn nheo dúm dó, nét mặt còn có chút hoảng hốt chưa tan.

Hắn ta đột nhiên không thích cảm giác như vậy.

—— Nếu là đứa nhỏ hắn ta nhặt được trong thùng xe bể nát... vậy tất cả biến hóa tình cảm của người này đều phải thuộc về hắn ta, chứ không phải là người nào khác.

—— Trái lại cũng không phải quan tâm để ý đến Đỗ Lâm cỡ nào, chỉ là du͙© vọиɠ khống chế đối với tất cả sự vật bên mình mà thôi.

Diệp Chi Phong tự nói với bản thân như vậy.

Ngón tay với khớp xương rõ ràng gõ lên mặt bàn.

Sau khi kéo quản gia thanh niên ra khỏi dòng suy nghĩ, Diệp Chi Phong buông tài liệu xuống, ánh mắt sâu thẳm, tùy tiện lên tiếng.

“Xu hướng buôn lậu ở khu vực Đông Nam Á kia càng ngày càng nghiêm trọng, đều nói bao nhiêu lần rồi, khi ở nước ngoài đặc biệt là khu vực Trung Đông liên tục xảy ra chiến tranh, quan chức một số quốc gia nhỏ ở Đông Nam Á sẽ nhắm mắt làm ngơ với việc buôn lậu vật phẩm dân dụng quan trọng, dù sao cũng dính líu đến cuộc sống con người, nhưng dám buôn lậu dược phẩm trái phép... quả thật là coi trời bằng vung.”

Đỗ Lâm không nói gì, rất nghiêm túc nghe lời hắn ta nói, nét mặt dịu dàng hòa nhã.

Ở trong lòng quản gia thanh niên, cho dù là chuyện phiền lòng gì, chỉ cần tiên sinh của anh bằng lòng nói ra, anh đều sẵn lòng tập trung lắng nghe.

Diệp Chi Phong từ tốn nói chuyện rất lâu, nhìn thấy Đỗ Lâm sau lưng vẫn luôn dịu dàng chăm chú lắng nghe, giống như một con thú cưng mỏi mắt trông mong chờ đợi chủ nhân, đột nhiên mềm lòng phần nào.

Hắn ta gọi Đỗ Lâm tới gần, sờ lên tóc anh, giống như hôm qua sau khi Đỗ Lâm bị Diệp Dương Minh tạt rượu vậy.

Diệp Chi Phong thản nhiên hỏi: “Trên đường đưa đứa nhỏ Diệp Dương Minh kia đến trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao?”

“Tôi nói rồi, không được phép giấu giếm bất kỳ tin tức gì.”

Đỗ Lâm cúi đầu xuống, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Diệp Chi Phong, thành thật trả lời: “Tiên sinh, không có gì, chỉ là tại tòa nhà đối diện đại học Giang Châu xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, một cô bé bị té lầu.”

Anh cúi đầu rủ mắt, nét mặt lạnh nhạt hờ hững, không biết có phải ảo giác hay không, vậy mà Diệp Chi Phong lại như trông thấy trên đó chợt lóe mấy phần yếu ớt.

“Chỉ là vào khoảnh khắc ấy, tôi nghĩ tới tiên sinh.”

—— Chỉ là vào khoảnh khắc ấy... tôi nghĩ tới tiên sinh.