Chương 7.3

Tay Diệp Chi Phong bỗng khựng lại.

Sợi tóc luồn qua ngón tay mang lại xúc cảm vô cùng tốt đẹp, Diệp Chi Phong đã quen lạnh lùng, rất ít tiếp xúc thân thể với người khác.

Cảm nhận được da đầu ấm áp dưới ngón tay, không biết vì sao, như bị quỷ thần xui khiến, Diệp Chi Phong chậm rãi dời tay chạm vào mặt Đỗ Lâm.

Làn da mềm mại non mịn, nhìn kỹ càng ở khoảng cách gần, Diệp Chi Phong phát hiện đứa nhỏ mà trước giờ hắn ta chưa từng để ý lại đẹp trai đến không ngờ.

Cho dù vẻ mặt lạnh nhạt, cho dù bộ vest phẳng phiu nhàm chán, cũng không cách nào giấu đi vẻ quyến rũ giữa đôi mày.

Không biết vì sao, yết hầu Diệp Chi Phong khẽ chuyển động.

—— Nếu như không phải vẫn luôn bị mình bồi dưỡng trở thành một công cụ xử lý việc vặt... đa số mọi người, đặc biệt là tầng lớp thượng lưu, nuôi ra người có dáng vẻ đẹp như vậy, chắc chắn là có mục đích không thuần khiết.

—— Đại khái sẽ giống như khổng tước bị nuôi nhốt trong l*иg.

Sao trước kia hắn ta lại không chú ý tới nhỉ!

—— Chỉ coi đứa nhỏ này như một cái bóng bình thường, không có chút xíu thú vị gì.

Dường như quản gia thanh niên trước mặt không mảy may phát hiện tâm tư thay đổi của tiên sinh nhà mình, anh vẫn dịu dàng nhìn Diệp Chi Phong, khoảnh khắc Diệp Chi Phong thu tay lại, nói ra: “Tiên sinh, gần đây ngài lo nghĩ quá nhiều, tôi xoa bóp cho ngài nhé.”

Diệp Chi Phong nheo mắt, không từ chối.

Duỗi ngón tay ra tháo chiếc kính gọng bạc trên sống mũi xuống, Diệp Chi Phong dựa trên lưng ghế, nhắm mắt lại.

Đỗ Lâm cũng không phát hiện ra khác thường gì, anh chỉ xoa bóp cho Diệp Chi Phong theo như nội dung cốt truyện.

Trong lòng Đỗ Lâm thầm nhướng mày, chỉ cảm thấy tình cảm của quản gia này đối với nhân vật công chính thật sự sâu nặng.

Chỉ tiếc rằng, số trời đã định mọi tình cảm chỉ là vô ích.

Sâu trong xương tủy của nhân vật công chính trong phó bản này có du͙© vọиɠ chinh phục vô cùng mãnh liệt, cho dù sẽ yêu người nào đó, hắn ta cũng chỉ đưa tay giành lấy bông hồng có gai, là kiểu chó sói nhỏ kiêu căng khó thuần như nhân vật thụ chính Diệp Dương Minh, chứ không phải kiểu công cụ hình người thầm lặng cho đi tình cảm như quản gia này.

Nhưng như vậy cũng tốt, anh có thể đảm bảo độ thiện cảm của Diệp Chi Phong đối với mình sẽ không có thay đổi gì.

[Đỗ Lâm: Dựa theo nội dung cốt truyện ban đầu, chắc hẳn thêm một thời gian ngắn nữa là đến play chuốc thuốc, thúc đẩy tình cảm giữa nhân vật công chính và nhân vật thụ chính phát triển, cần nghĩ biện pháp bảo vệ bản thân an toàn rút ra... không thể tử vong trong thời điểm này được.]

Động tác của Đỗ Lâm rất dịu dàng, ngón tay nhẹ nhàng ấn vào huyệt thái dương của Diệp Chi Phong, di chuyển theo chiều kim đồng hồ.

Lần này, trái lại anh cũng không cần giấy da người giúp đỡ tiến hành ủy thác quản lý - những kỹ thuật này, đều là những nhân vật công chính nhân vật thụ chính trong phó bản tình yêu ngọt ngào lúc trước ‘thực hành’ lúc trên giường cho Đỗ Lâm.

Vì để gần Diệp Chi Phong hơn, khiến Diệp Chi Phong thoải mái hơn, Đỗ Lâm khom người xuống.

Có mấy sợi tóc màu đen nhẹ nhàng rủ xuống, cọ vào chỗ xương mắt của Diệp Chi Phong, khiến Diệp Chi Phong hơi ngứa.

Xoa bóp rồi xoa bóp, Diệp Chi Phong chậm rãi mở mắt ra.

Mặc dù ngày thường cũng không phải chưa từng hưởng thụ xoa bóp của quản gia thanh niên, nhưng giờ phút này, Diệp Chi Phong có thể cảm giác được tâm trạng của mình... rất tốt.

—— Ánh mắt dịu dàng không muốn xa rời này... cảm giác nắm tất cả trong lòng bàn tay này...

—— Thật tuyệt.

Hắn ta không phát hiện ra rằng, mấy chục năm qua mình chưa bao giờ nảy sinh cảm giác cố chấp đầy quỷ dị này đối với người ngoài như Đỗ Lâm.

Ở góc độ này, ở khoảng cách cực gần thế này, Diệp Chi Phong có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người này.

Nhưng mà...

Diệp Chi Phong đột nhiên nhìn thấy một vết đỏ nhàn nhạt dưới vành tai trơn bóng của Đỗ Lâm ——

—— Giống như bị người nào đó ấn vào thân cây, không cẩn thận bị chạc cây cọ vào, vạch ra vết đỏ nho nhỏ.

Hắn ta nheo mắt lại.

Tâm trạng lại hơi không vui rồi.

—— Đây là dấu vết gì?

Hắn ta hoàn toàn không thích trên người Đỗ Lâm xảy ra bất kỳ thay đổi gì vượt qua phạm vi khống chế của hắn ta.

Giống như thứ đồ thuộc quyền sở hữu của mình bị những người khác dòm ngó.

Nhẹ nhàng giơ tay lên, Diệp Chi Phong dùng ngón tay tái nhợt quét qua xương quai xanh của Đỗ Lâm.

Giọng nói của Diệp Chi Phong hơi khàn khàn.

“Đây là xảy ra chuyện gì?”