Chương 1.3: Tựa như hoa ác quỷ (3)

Ánh sáng tan đi

Sau khi trở về không gian ý thức...

[Phó bản hào môn: Tôi từ chối hôn ước với cậu chủ —— trải qua kiểm tra, bị đánh giá là không đủ tiêu chuẩn...]

Đỗ Lâm nhìn vô số giọt máu không ngừng bắn ra trên màn hình.

Trong phó bản này, nhân vật thụ chính vốn dịu dàng như ngọc đã bị nhân vật công chính đập đến không còn là hình người, phần đầu vỡ nát tựa như dưa hấu.

Chết đến không thể chết nữa.

Đỗ Lâm trở về không gian ý thức chỉ có thể im lặng.

Hệ thống cũng im lặng... không, nó đã sắp bùng nổ trong im lặng.

Đây đã là thế giới thứ tám rồi, mỗi một thế giới đều như vậy.

Nếu như nó giống như một số hệ thống bình thường khác, ký kết với kí chủ có tư chất bình thường, từ đó dẫn đến nhiệm vụ thế giới thất bại thì cũng thôi đi...

Nhưng lại cứ là Đỗ Lâm.

Lại cứ là chàng trai đẹp giống như một loại bug Đỗ Lâm này.

Hệ thống: “Chỉ là muốn tặng một pháo hôi làm thần trợ công, chỉ muốn giúp nhân vật công chính và nhân vật thụ chính nhanh chóng đi đến tình yêu ngọt ngào mà thôi, vậy mà cũng không làm được sao!”

Thanh niên bị tra hỏi nhíu mày.

Anh qua loa ừ một tiếng.

Biểu hiện như vậy khiến hệ thống càng tức giận hơn, nhưng nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp không tả xiết của kí chủ, nó lại không cách nào nổi giận.

Có lúc, thậm chí nó nghi ngờ rằng ký chủ cố ý.

Nhưng những hành động tự gϊếŧ chém nhau đầy tà ma đó đều giống như một loại nguyền rủa, tỉ lệ kích phát của nó cao đến mức... thậm chí khiến hệ thống nghĩ rằng Đỗ Lâm ngầm cho phép.

“Thế giới tân thủ cũng chỉ có tám cơ hội... lại không lần nào vượt qua một cách bình thường, tiếp theo liền không có cách nào rồi.”

Đáy lòng hệ thống cũng trầm xuống: “Ký chủ sẽ được đưa vào phó bản đặc biệt của cốt truyện hồi hộp.”

Đỗ Lâm nhướng mày hỏi: “Truyện hồi hộp?”

Thế giới ý thức là cực kỳ tàn khốc.

Ở thế giới nhẹ nhàng nhất, chỉ cần thúc đẩy giúp tình yêu ngọt ngào của công chính và thụ chính đi đến kết thúc viên mãn, vậy mà cũng không hoàn thành. Những ký chủ không đủ tiêu chuẩn này sẽ bị đưa vào thế giới hồi hộp cửu tử nhất sinh kinh khủng nhất, tiến hành sắm vai nhân vật hợp lệ, đồng thời sẽ không còn bất kỳ sự trợ giúp nào của hệ thống nữa.

Những thế giới hồi hộp này đều là tàn thứ phẩm đợi bổ khuyết, thế giới chủ cũng có rất ít hiểu biết về nội dung cốt truyện của thế giới hồi hộp này, chỉ có một khái quát chung chung, không có thêm phần hỗ trợ cốt truyện, càng không nói đến việc người bên trong đó vốn phát điên phát rồ, không tồn tại thứ gọi là lương tri.

Trước đó, tất cả những người thử đến thế giới hồi hộp hoàn thành nhiệm vụ và bổ khuyết cho nội dung cốt truyện đều chết cực kỳ thê thảm.

Không ai còn sống trở về.

Nhưng mà, không đợi hệ thống nói thêm gì, trước mặt bọn họ đã thình lình xuất hiện cánh cửa màu đỏ ngòm đang chậm rãi mở ra.

“Ký chủ...”

Giây phút này, cho dù chỉ là một trí tuệ nhân tạo AI, hệ thống cũng đột nhiên sinh ra loại cảm xúc lo lắng.

—— Nó không nỡ nhìn Đỗ Lâm chết đi.

Cho dù thất bại trong tám thế giới trước của Đỗ Lâm đã khiến tích phân của nó bị giảm xuống số âm, nó cũng không nỡ nhìn thấy Đỗ Lâm chết đi.

Không có bất kỳ một sinh vật nào trên thế giới này nỡ để người đẹp như vậy chết đi.

Gần như chỉ còn nửa bước nữa là Đỗ Lâm bước vào trong cánh cửa.

Nghe thấy tiếng gọi này, anh quay đầu lại.

Trên mặt anh vẫn là lạnh nhạt, hàng mi màu đen mang đường nét đẹp tựa Venus, tựa như đối với anh, thế giới hồi hộp được coi là cửu tử nhất sinh này cũng chẳng khác gì thế giới tình yêu ngọt ngào.

“Tôi sẽ trở lại, nhanh thôi.”

Đỗ Lâm khẽ cong môi nói ra.

Bóng hình của anh biến mất bên trong cánh cửa.

Ở một góc xó xỉnh không người nào phát hiện ra, một tấm giấy da người kỳ dị đỏ như máu cũng bay vào trong cánh cửa.

Nó xâm nhập vào thế giới ý thức của Đỗ Lâm, lượn vòng khắp các ngõ ngách tìm vị trí thuộc về mình rồi bén rễ xuống đó.

...

Cùng lúc đó, trong vực thẳm bí ẩn.

Dường như có một loại sinh vật không thể nói rõ cũng không thể nhìn thẳng đang phát ra tiếng cười khẽ kỳ dị.

Vừa bén nhọn giống như tiếng khóc của trẻ sơ sinh lại vừa u ám giống như một loại côn trùng nào đó đang vỗ cánh, trong âm thanh mang theo niềm vui vặn vẹo.

—— “Em, cuối cùng cũng tới rồi.”

—— “Đỗ Lâm Đỗ Lâm Đỗ Lâm Đỗ Lâm Đỗ Lâm Đỗ Lâm Đỗ Lâm...”

—— “Rất thích em.”

—— “Tôi đã chờ em, rất lâu rồi.”

—— Toàn bộ thế giới hồi hộp... đều vì em mà có.