Chương 2.1: Phó bản 1 - Oán niệm cô nhi

Sau khi bước vào cánh cửa đỏ ngòm này, Đỗ Lâm chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên.

Trước khi tới đây, anh vẫn luôn rất tò mò, không biết rốt cuộc thế giới ý thức của phó bản hồi hộp được mệnh danh là đẫm máu và điên cuồng, bị tiểu hệ thống coi như gặp phải kẻ địch mạnh này sẽ như thế nào.

—— Khi thật sự tới nơi này, trong khoảnh khắc, thậm chí anh còn cảm thấy thất vọng.

Không có bướu thịt nhúc nhích dữ tợn, cũng không có những xúc tu và con mắt khổng lồ không biết tên.

Chỉ có một màu đen kịt.

Yên tĩnh đến ngột ngạt, xung quanh đen như mực, phảng phất chỉ còn lại một mình Đỗ Lâm.

Lại giống như đây là một chiếc l*иg giam vô hình đặc biệt chế tạo cho anh.

Khiến anh chìm vào không gian yên tĩnh đến độ có thể lãng quên thời gian, đánh mất chính mình, sau đó từng bước hướng về phía điên cuồng và hủy diệt.

Mãi tới khi bị ai đó nắm trong lòng bàn tay.

—— Cái gì vậy?

Đánh văng suy nghĩ quỷ dị này ra khỏi đầu, lúc này Đỗ Lâm mới phát hiện, một chùm sáng màu máu dần sáng lên trước mặt.

Trước mặt anh đột ngột xuất hiện một tờ giấy màu máu.

Ngón tay Đỗ Lâm khẽ vuốt ve nó.

Cảm giác mịn màng mềm mại mà còn hơi ấm áp... bên trên có có đường vân giống như vân tay.

“Được làm từ da người?”

Đỗ Lâm hứng thú nhướng mày.

Mà đúng lúc này, một hàng chữ bằng máu quỷ dị đột nhiên xuất hiện trên tờ giấy da người này.

[Hướng dẫn công lược phó bản hồi hộp ——]

[Ký chủ: Durin ——]

—— Durin?

—— Là ai? Là mình sao?

Nhìn thấy cái tên tiếng Anh này, Đỗ Lâm bất giác sinh ra cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Giống như trước kia anh từng bị người nào đó dùng giọng điệu dịu dàng mà tàn khốc gọi như vậy.

Anh ngẩn người, khi đưa tay định chạm lên nó, giấy da người đột nhiên tràn ra máu tươi dữ tợn, thiêu đốt bóp méo mấy chữ ‘Durin’ kia đi...

Cuối cùng, biến thành dấu ấn nhận dạng quan trọng nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của Đỗ Lâm.

[Ký chủ: Đỗ Lâm ——]

Không đợi Đỗ Lâm suy nghĩ về thay đổi kỳ lạ này, giấy da người chợt mở ra.

Chữ bằng máu dần lan tràn.

[Ký chủ: Đỗ Lâm ——]

[Cấy ghép thành công ——]

[Mức độ ô nhiễm: 0% ——]

[Ký chủ Đỗ Lâm, hoan nghênh tiến vào phó bản hồi hộp ——]

[Thật đáng tiếc, cậu không thông qua thế giới tân thủ, nhưng mà, có lẽ đây cũng là một loại định mệnh ——]

[Tiếp sau đây, cậu sẽ tiến vào trong mười phó bản thế giới hồi hộp, đóng vai nhân vật pháo hôi, hoàn thành tâm nguyện của pháo hôi, đồng thời bổ sung tất cả cốt truyện ẩn tàng trong thế giới hồi hộp ——]

[Sau khi hoàn thành tất cả phó bản hồi hộp, nếu như cuối cùng cậu vẫn có thể sống sót, đồng thời giữ được ý thức nguyên vẹn, không bị [ ——— ] ô nhiễm, cậu sẽ nhận được cơ hội sống lại.]

[Nhưng xin hãy nhớ kỹ, có lẽ định mệnh đã sắp đặt, muốn cậu vĩnh viễn ở lại nơi này ——]

Nhìn đến đây, Đỗ Lâm nhíu mày lại.

“Sống lại...”

Anh day day huyệt thái dương của mình.

Không biết vì sao, khác với đa số người bị đưa vào thế giới ý thức, anh đánh mất tất cả trí nhớ.

Đồng thời, dường như tất cả tình cảm cũng bị tước bỏ.

Không biết có phải anh là trời sinh lạnh nhạt hay không, nhưng Đỗ Lâm cũng chẳng thèm quan tâm mình có ‘sống sót thật sự’ hay không.

“Nhưng mà...”

Đỗ Lâm kéo cổ áo của mình ra.

Khoảnh khắc tiếp xúc với lạnh lẽo, làn da trắng nõn khẽ run lên, thậm chí hiện ra màu đỏ nhàn nhạt, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Hơn nữa ở vị trí gần ngực có một vết sẹo dữ tợn, là kết quả của việc bị đâm xuyên qua l*иg ngực, trên nền da tái nhợt này, trông nó càng thêm nổi bật.

“Nhưng mà, nếu như sống lại, có thể tra ra kẻ để lại vết sẹo này trên người tôi, tra ra ai là người gϊếŧ tôi, tôi nghĩ tôi sẽ rất vui mừng.”

“Nghĩ như vậy... tôi sẵn lòng sống lại.”

Thanh niên tóc đen hơi cong môi cười.

Trong khoảnh khắc này, nụ cười của anh mang vẻ diễm lệ quỷ dị.

“Tiến vào phó bản đi.”

***