Chương 6

Chai bia trong nháy mắt vỡ tan tành, mảnh thủy tinh văng đầy đất, động tác của Vương Côn khựng lại, một dòng máu chảy từ trên đỉnh đầu chảy xuống, anh ta sững sờ đưa tay lên chạm vào, môi run run mắng: “Con mẹ nó...”

“Ầm!”

Lại một chai thủy tĩnh khác giáng xuống đầu anh ta, Trình Mặc quăng mảnh vỡ còn sót lại trên tay đi, lạnh lùng nói: “Ăn nói cho sạch sẽ một chút.”

Lần này, ba người đứng ra can ngăn lúc trước cũng sững sờ, không ai ngờ được người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng này lại ra tay độc ác như vậy.

Vương Côn hoàn toàn phát điên, bây giờ anh ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó chính là gϊếŧ chết người phụ nữ này!

Vương Côn nắm chặt tay xông tới, trên đầu đầy máu, mắt thấy nắm đấm sắp đáp xuống người của Trình Mặc, nhưng đột nhiên anh ta bị người đứng đằng sau duỗi chân ra, đạp anh ta ngã xuống đất.

Vương Côn vốn dĩ đã bị đập ba cái bình rượu vào đầu, lúc này anh ta quay cuồng chóng mặt, hoàn toàn không có khả năng đứng dậy nữa, trực tiếp ngất đi.

Ân Duệ giẫm lên đầy mảnh vụn chai rượu mà đi tới, nhàn nhạt quét mắt nhìn ba người đứng ở bên cạnh.

Cả ba người nhìn thấy ánh mắt của anh, bị dọa cho sợ tới mức mở to mắt, trơ mắt nhìn anh lôi Trình Mặc vào trong ngực.

“Duệ, anh Duệ...”

Ân Duệ lạnh lùng liếc bọn họ một cái, cả ba thân người căng thẳng, lập tức nói: "Côn Tử uống nhiều rồi, chúng tôi đưa anh ấy đi ngay! Anh Duệ, anh cứ từ từ chơi!”

Vừa dứt lời, ba người nhanh chóng hành động, như thể bị chó rượt đuổi đằng sau vậy, lôi sềnh sệch Vương Côn ra ngoài.

Ba người phụ nữ trong phòng bao vốn muốn nhìn Trình Mặc bị chơi đùa đều sững sờ, quản lý nằm trên đất chật vật đứng dậy, vừa xoa eo vừa cúi đầu nói: "Cảm ơn anh Duệ! Cảm ơn anh!"

Thật may sự việc ngày hôm nay không gây ồn ào quá lớn, nếu không, ảnh hưởng tới chuyện làm ăn là chuyện nhỏ, mà quan trọng hơn, mấy người kia đều có quyền có thế, anh ta không đắc tội nổi!

Ân Duệ ôm lấy Trình Mặc, trầm giọng nói: "Tôi đưa cô ấy đi."

Tên quản lý vội vàng gật đầu: “Được, được, Mặc Mặc phục vụ anh Duệ cho thật tốt! Đừng giở thói trêu đùa lung tung!”

Trình Mặc không để ý tới anh ta, Ân Duệ kéo cổ tay cô đi ra khỏi phòng bao.

“Cô ra đòn hiểm độc đó.”

Ân Duệ kéo cô ra khỏi hộp đêm, Trình Mặc ăn mặc rất mỏng manh, chỉ độc một chiếc sườn xám ngắn, cánh tay và bắp đùi đều lộ ra ngoài, có gió đêm thổi tới, cô rùng mình một cái.

Trên người bỗng nhiên được phủ thêm một lớp áo khoác, Trình Mặc nghiêng đầu nhìn người đàn ông ở bên cạnh một cái, cũng không khách sáo.

“Tôi ghét nhất là bị người khác lôi gia đình ra để nói.”

Câu trả lời này rất lạnh lùng, cảnh cô ném chai rượu vào đầu người khác lại thật động lòng người.

Ân Duệ đi tới trước xe, đè cô ở trên cửa xe, mạnh mẽ hôn cô.

Nụ hôn của người đàn ông hung hăng, độc đoán, lấp kín khuôn miệng đàn hương của cô, đầu lưỡi to lớn khuấy đảo bên trong.

Trình Mặc nhắm hai mắt lại, kéo chiếc áo ở trên vai xuống, hôn trả lại.

Hai phút sau, Ân Duệ buông tha môi của cô, đi vòng qua bên ghế lái, mở cửa xe ngồi xuống, Trình Mặc lau môi, sau đó cũng ngồi vào vị trí phụ lái.

Xe chạy, rời khỏi hộp đêm.

Ân Duệ sẽ đưa cô đi khách sạn, hay là căn nhà kia.

Vào phòng, Trình Mặc gài chiếc áo khoác của anh lên móc treo quần áo, đi vào phòng tắm trước, người đàn ông đứng ở cửa, chậm rãi cởi từng cúc áo sơ mi, sau khi cởi hết, anh cũng đẩy cửa bước vào phòng tắm.

Không nghĩ tới anh sẽ đi vào, Trình Mặc quay đầu nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục đứng ở dưới vòi nước tắm rửa.

Vương Côn sờ soạng ở trên đùi cô một cái, trong dạ dày của Trình Mặc cuồn cuộn dâng lên sự chán ghét, cô chà sát cả ngày vẫn cảm thấy chưa hết bẩn thỉu.

Ân Duệ quan sát đường cong lả lướt của cô, côn ŧᏂịŧ ở phía dưới bắt đầu rục rịch ngoi lên, anh đi tới sau lưng cô, ôm cô đặt lên trên bồn rửa tay, nhục bổng to lớn nhắm ngay miệng huyệt, trực tiếp cắm vào.

Động huyệt non mềm được nước ấm cọ rửa trở nên mềm mại, dễ dàng đi vào bên trong, Ân Duệ nắm hai chân của cô, điều chỉnh vị trí âʍ ɦộ, sau đó không đợi cô thích ứng mà trực tiếp đè lên.