Chương 41: Hoa hướng dương(1)

Editor: Chiên Min"s

Beta: Thất Sắc

Cô nhận ra giọng điệu của mình lúc nãy không tốt lắm, vội vàng nhỏ giọng nói: "Không có gì, vào đi."

Hàn Tại đi vào, cô đi theo phía sau.

Anh đưa đồ vật đang cầm trên tay cho cô: "Cho em."

Bây giờ cô mới chú ý trong tay anh vẫn luôn cầm một món đồ, cô nhận lấy rồi hỏi: "Cái gì vậy?"

"Mở ra xem đi."

Cô cần thận mở bao bì bên ngoài được đóng gói tỉ mỉ ra, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bức họa: "A, là "Hoa hướng dương" sao?" Cô khó hiểu nhìn về phía anh.

"Bức tranh mua từ chỗ ông Hill, dù nó chỉ là một phiên bản mô phỏng cao cấp." Anh chậm rãi giải thích.

Không cần phải hỏi nhưng cô cũng đại khái đoán được anh mua là bởi vì chính mình thích nó. Trước đây anh chưa từng có hứng thú với những thứ này.

Cô im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh vẫn nên giữ nó đi, có thể xem như một món đồ sưu tầm." Bức tranh này tuy không phải hàng thật, nhưng đồ mô phỏng cao cấp như vậy cũng rất hiếm, nhất định là có giá trị rất lớn.

Thấy cô từ chối, Hàn Tại cũng không nhượng bộ: "Em thích tôi mới mua, nếu thích thì phải nhận, không cho phép từ chối."

Mộc Thanh Khê còn muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt chân thành của anh thì lời chưa nói ra đã nuốt trở lại.

"Cũng xem xét những lời nói trước đó của tôi nữa."

Cô theo bản năng dời mắt sang hướng khác, im lặng không nói gì.

"Được chứ?" Hàn Tại hỏi tiếp, giống như biết đây là thời điểm thích hợp để tạo cho cô một chút áp lực, nếu không thì không biết cô sẽ trốn tránh đến lúc nào.

Đối mặt với câu hỏi của anh cô chỉ có thể gật đầu, tỏ vẻ chính mình sẽ suy nghĩ nghiêm túc.

Lúc này Hàn Tại mới bỏ qua: "Tôi về phòng trước, em nghỉ ngơi thật tốt đi."

Cô nhìn anh ra khỏi phòng, rồi lại nhìn đến bức tranh mình cầm trên tay, tâm trạng buồn rầu.

Tuy rằng đang ở Mỹ, nhưng Hàn Tại vẫn bận rộn giống như trước, mỗi ngày điều phải xử lý công việc của công ty ở trong nước.

Với tư cách là trợ lý của anh, Hàn Tri đương nhiên sẽ làm việc cùng anh.

Chỉ có Mộc Thanh Khê rảnh rỗi, không có việc gì làm. Tuy Hàn Tại vẫn luôn bảo cô gọi anh đi cùng nếu muốn ra ngoài, bằng không chỉ có thể đi dạo xung quanh khách sạn để anh có thể tìm cô bất cứ lúc nào.

Cô thật sự buồn chán đến phát sợ, mấy ngày nay đi dạo xung quanh cũng cảm thấy có chút bực mình.

Cô đến gõ cửa phòng Hàn Tại, Hàn Tri ra mở cửa, cô hỏi: "Hàn Tại có ở trong không?"

"Anh ấy đang họp hội nghị trực tuyến, cô có chuyện gì sao?" Hàn Tri trả lời, thái độ không mặn không nhạt.

"Tôi có thể vào nói chuyện với anh ấy không?"

"Anh trai tôi hiện tại đang rất bận, có chuyện gì cô có thể nói với tôi."

Cô nghiêng đầu nhìn bên trong một cái, không thấy bóng dáng Hàn Tại đâu, nhưng đứng ở đây có thể nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ của anh.

Hàn Tri nghiêng người ngăn cản tầm mắt của cô: "Có chuyện gì mong cô Mộc nói nhanh đi, bây giờ tôi cũng rất bận."

Nghe thấy ngữ khí độc đoán của cô ấy, Mộc Thanh Khê cũng không cần thiết phải khách sáo, ném xuống một câu: "Chút nữa tôi quay lại." Sau đó liền quay người đi.

Hàn Tại hình như nghe thấy giọng của cô, tạm dừng hội nghị, hỏi: "Tại sao lại đứng ở cửa mà không vào?"

Lúc này Hàn Tri mới nhường một lối cho cô: "Cô Mộc vào đi."

Mộc Thanh Khê trực tiếp từ chối: "Không cần."

Mới đi được một bước Hàn Tại đã ngăn cô lại: "Thanh Khê, có chuyện gì vậy?"

Cô dừng bước, liếc nhìn Hàn Tri một cái rồi nói với Hàn Tại: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."

Hàn Tại nhướng đôi mày thanh tú của mình: "Muốn nói chuyện gì?"

Cô nhìn Hàn Tri đứng ở bên cạnh, tiến lên nắm chặt cánh tay Hàn Tại: "Anh ra ngoài với tôi một chút."

Từ trước đến nay Hàn Tri vẫn luôn biết cách nhìn ánh mắt Hàn Tại, tuy trong lòng cô không tình nguyện nhưng vẫn trở về phòng.

Cô kéo anh đến phòng rồi đóng cửa lại.

Hàn Tại nhìn bộ dạng thần bí của cô, cho rằng cô rốt cuộc cũng cho mình câu trả lời, khóe miệng anh vô thức lộ ra nét cười: "Nghĩ kỹ rồi?" Anh luôn rất có lòng tin với chút tình cảm này.

Cô đóng cửa lại, xoay người khó hiểu nhìn anh: "Nghĩ kỹ chuyện gì?"

Ý cười trên khóe miệng anh cứng lại, dùng một tiếng ho nhẹ để che giấu sự xấu hổ, ngay sau đó liền nghe thấy cô nói: "Có thể cho tôi mượn chút tiền không?"

Gạt đi vẻ mặt thất vọng trên mặt, anh hỏi: "Em mượn tiền làm gì?"

"Tôi muốn đi mua sắm, nhưng không có đô la, tôi sẽ trả lại anh sau."

Anh nhíu mày: "Không phải đã nói em đừng tùy tiện ra ngoài một mình sao, chờ tôi xong việc sẽ đi cùng em."

"Anh không phải còn rất nhiều việc cần làm sao, tôi có thể tự mình đi, muốn đi mua sắm một chút." Cô cảm thấy đôi khi Hàn Tại lo lắng cho mình quá mức, tuy rằng ở nước Mỹ nhưng cô cũng biết tiếng Anh, giao tiếp không phải là vấn đề quá lớn, cô có thể tự lo cho mình được.

Hàn Tại trầm ngâm một lúc rồi nói: "Công việc hôm nay tôi sợ rằng trong chốc lát không thể làm xong được, em ra ngoài phải cẩn thận một chút, nhưng đừng đi quá xa. Cố gắng mua ở trung tâm thương mại thôi, đừng đến những chỗ ít người."

"Tôi biết rồi." Cô mở miệng đáp ứng, muốn cho anh yên tâm.