Chương 42: Hoa hướng dương(2)

Editor: Chiên Min"s

Beta: Thất Sắc

Anh lấy từ trong túi ra một xấp đô la rồi đưa cho cô: "Nhớ về trước giờ ăn tối, đến lúc đó đừng để tôi không nhìn thấy em đâu."

Mộc Thanh Khê nhận tiền, gật đầu nói: "Được, tôi sẽ về trước giờ ăn tối."

Mộc Thanh Khê xoay người đi vào phòng ngủ, lúc quay ra Hàn Tại vẫn còn đứng ở phòng khách.

Hàn Tại đề nghị: "Để Hàn Tri đi cùng, em thấy thế nào?"

"Hả? Không.. Không cần đâu, cô ấy không phải cũng rất bận rộn sao? Tôi có thể tự đi một mình." Dựa vào mối quan hệ của hai người, cô đối với Hàn Tri cũng không vui vẻ gì.

"Tôi có thể để nó nghỉ một ngày."

"Thật sự không cần, hai vẫn là làm tốt công việc của mình đi, yên tâm, tôi có thể đi một mình mà." Cô vội vàng từ chối, hai người tốt nhất là không nên ở cạnh nhau bằng không cả hai đều không được thoải mái.

Cũng may Hàn Tại không miễn cưỡng cô.

Hai người từ trong phòng đi ra, Hàn Tri thấy Mộc Thanh Khê cầm túi trong tay liền hỏi: "Hai người định ra ngoài sao?"

Hàn Tại nói: "Không phải, Thanh Khê muốn tự mình ra ngoài dạo một chút."

"Cô Mộc muốn tự mình đi à? Có muốn tôi đi cùng không?"

Mộc Thanh Khê biết Hàn Tri chỉ đang tỏ ra lịch sự một chút trước mặt Hàn Tại, xem thái độ của Hàn Tri đối với mình, cô ấy còn có thể lịch sự như vậy đã là không tệ rồi: "Không cần, tôi tự đi được, hai người vẫn nên tiếp tục xử lý công việc thì hơn."

"Vậy cô Mộc ra ngoài tự mình cẩn thận một chút." Hàn Tri cười nói.

"Được, cảm ơn." Ngoài mặt vẫn nên đúng mực một chút.

Hàn Tại duỗi tay vuốt lại mái tóc hơi rối của cô, xong dặn dò một lần nữa: "Không được tự ý chạy lung tung, đến quảng trường Thời Đại bên kia mua sắm là được."

Đối với những lời dặn đi dặn lại của anh, cô cũng bất lực nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý: "Tôi biết rồi, anh cứ yên tâm, tôi đi đây."

Nhìn bóng dáng cô rời đi, Hàn Tại có chút suy nghĩ.

Tuy anh đã che giấu khá kĩ nhưng Hàn Tri tự nhiên vẫn hiểu được cảm xúc trong mắt anh.

Cô vẫn luôn biết Hàn Tại đối xử với Mộc Thanh Khê rất đặc biệt, từ lần đầu tiên nhìn thấy hai người ở Thịnh Thanh Đường cô đã biết. Cô hiểu sở thích của Hàn Tại, mặc dù hai

Người không gặp nhau nhiều năm như vậy, nhưng không phải thích một người là sẽ hiểu hết thảy về người đó sao? Giống như hôm nay anh mua bức "Hoa hướng dương" từ chỗ ông Hill, cô biết rằng anh sẽ tặng nó cho Mộc Thanh Khê, bởi vì trước nay anh chưa từng quan tâm đến nó, mà người xung quanh anh thì chỉ có Mộc Thanh Khê thích.

Cô tự cười nhạo chính mình, rõ ràng mọi chuyện đã rõ ràng như vậy mà lại không thể từ bỏ được.

Cô lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh: "Anh, bọn họ vẫn đang chờ cuộc họp."

Hàn Tại hồi phục tinh thần, lúc này mới nhớ ra mình vừa tạm dừng cuộc họp, người bên kia vẫn đang đợi.

Tác giả có lời muốn nói: Mộc Thanh Khê rất ít khi mặc váy nhưng một ngày, khi hai người hẹn hò cô đã phá lệ mặc một chiếc váy liền.

Đến điểm hẹn, Hàn Tại nhìn cô một cái, sắc mặt giống như bình thường mà nói: "Đi thôi."

Mộc Thanh Khê cảm thấy hơi mất hứng.

Qua vài phút, Hàn Tại tiến đến nói nhỏ bên tai cô: "Hôm nay em mặc váy là muốn tôi làm chuyện xấu sao?"

Cô: "..."

Che mắt, đen tối quá đi!

Có ai muốn xem không?

Mấy ngày nay hình như Hàn Tại rất bận, hầu hết thời gian anh đều ở trong phòng xem tài liệu.

Đã qua mấy ngày, bên phía ông Hill vẫn không có tin tức gì. Mộc Thanh Khê cũng không khỏi có chút sốt ruột, cô nhịn không được chạy đến chỗ Hàn Tại hỏi tiến độ.

"Bên phía ông Hill vẫn không có tin tức gì sao?"

Anh đang xem tài liệu liền ngẩng đầu lên: "Vẫn chưa."

Cô cau mày: "Tại sao lại chưa có tin gì?"

Cô đang đứng ở trước bàn làm việc của anh, Hàn Tại thấy cô cau mày, anh nhịn không được đứng dậy vươn ngón tay vuốt khẽ nếp nhăn giữa hai mày của cô, thấy nó được vuốt thẳng mới hài lòng.

Cô hơi bị hành động đột ngột của anh làm cho kinh ngạc, nhưng cũng không tránh né. Ngón tay anh truyền đến hơi ấm rất thoải mái, thậm chí khi tay anh rời đi cô còn cảm thấy lưu luyến, trong lòng thở dài một hơi.

Hàn Tại lại ngồi xuống ghế, nói với cô bằng giọng trấn an: "Ông Hill rất kiên nhẫn cho nên chúng ta càng cần phải kiên nhẫn hơn, có phải cảm thấy mệt mỏi khi ở đây không?"

"Không phải." Chỉ là hơi lo lắng cho công việc ở Thịnh Thanh Đường.

"Biện pháp anh đề cập không có tác dụng gì sao?"

"Ừm, cũng không phải không có tác dụng. Theo nguồn tin thì hiện tại ông Hill vẫn còn đang có chút nghi ngờ, để ông ấy tin tưởng chỉ sợ là phải cần thêm thời gian."

Cô gật đầu.

"Có thấy buồn chán không? Công việc của tôi trong khoảng thời gian này cũng sắp xong rồi, ngày mai tôi đưa em ra ngoài chơi, em muốn đi chỗ nào?"

Mấy ngày nay cô quả thật có chút bí bách, mà Hàn Tại lại không cho cô tùy tiện đi lung tung nên hầu hết thời gian cô đều ở trong khách sạn.

"Không biết." Cô không hiểu biết nhiều về nước Mỹ nên không thể nói muốn đi nơi nào.