Nhật Ký Cẩu Lương


Chương 1: Trung khuyển ca ca x tâm cơ muội muội (1)
Sáng sớm, một tia nắng chui vào cửa sổ điểm lên trên đệm giường màu trắng.

Nam DỊch xoa xoa đôi mắt, cực kỳ kiều khí mà ưm một tiếng, khóe miệng gợi lên một tia ý cười hoặc nhân. Thân mình hơi cử động cực nhỏ gần như khó phát hiện được, nàng cảm giác thân thể sau lưng xích lại, cánh tay vòng qua eo nàng buộc chặt thêm vài phần.

Nhẹ nhàng xoay người, chủ nhân cánh tay vừa lúc đem nàng dán vào trong lòng ngực, không chừa một chút khe hở, như là một con chó lớn hộ chủ.

Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn dính người như vậy.

Nam Dịch dở khóc dở cười, bàn tay trắng nõn chậm rãi miêu tả khuôn mặt của hắn.

Tóc ngắn màu đen hỗn độn, che khuất đi một phần cái trán của hắn, so với tóc vuốt ngược ngày thường giỏi giang lãnh lệ càng thêm trẻ trung sôi nổi, rõ ràng chỉ lớn hơn nàng hai tuổi, lại muốn tỏ ra khí chất thành thục của lão cán bộ, mũi cao, môi mỏng cong lên, trên cằm có chút râu màu xanh.

Còn có hầu kết gợi cảm...Nàng ghé vào trên ngực rắn chắc của hắn, tay nhỏ bóp chặt hai viên trái cây hồng hồng vuốt ve, miệng khẽ nhếch, le lưỡi liếʍ láp, đem hầu kết gợi cảm cuốn vào trong miệng.

Điểm mẫn cảm của hắn chính là hầu kết.

Mỗi lần nàng chỉ cần liếʍ một chút, thân thể hắn đều sẽ run lên, dật ra âm thanh mê người lại dễ nghe, lần nào cũng đúng.

Quả nhiên, nam nhân hừ hừ, đôi mắt thâm thúy mở ra, một bàn tay bao trùm trên tay trái của nàng, một bàn tay khác vỗ vỗ cái ót của nàng, thanh âm khàn khàn trầm thấp: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng, anh trai." Nàng ngẩng đầu, ngọt ngào mà hướng hắn mỉm cười.

Nam Kiêu ánh mắt sâu thẳm, đè lại đầu nàng, cánh môi tương thϊếp, tiến quân thần tốc, hai lưỡi giống như hai con cá dây dưa, chẳng phân biệt ta ngươi. Thẳng đến khi Nam Dịch không khỏe mà than nhẹ, hắn mới chậm rãi buông lỏng miệng nàng.

Ngón tay cái lau đi nước bọt lấp lánh ở khóe miệng nàng, tay phải Nam Dịch có ý xấu tàn nhẫn nắm vòng eo của Nam Kiêu, hắn hơi cong ngươi, kêu một tiếng: "Còn muốn?"

Nàng gật gật đầu, Nam Kiêu xoay ngươi mà dậy, chăn chảy xuống lộ ra vòng eo hẹp, lại thấy nàng lắc lắc đầu, "Nhưng mà em đói bụng quá."

"Ai bảo em tối hôm qua chỉ lo uống rượu. Đáng đời!" Lời nói như vậy nhưng một cái chân dài đã vượt xuống đất, nhặt lên áo sơ mi tối hôm qua bị nàng kéo lung tung, cài cúc áo: "Muốn ăn cái gì?"

Nam Dịch chống đầu, hướng hắn dâng trào bỉ khí mà huýt sáo một cái, cười tủm tỉm: "Chỉ cần là anh làm, em đều thích ăn."

Hắn trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, từ trong ngăn tủ rút ra một cái quần tây mặc vào: "Đắp chăn đàng hoàng, đừng để cảm lạnh."

"Đã biết." Nàng thè lưỡi, ngoan ngoãn chui vào trong chăn, một cái đầu nhỏ lộ ra bên ngoài lắc lắc.

Bị nàng làm cho phụt cười một tiếng, Nam Kiêu chạm vào cái trán của nàng, ôn nhu lẩm bẩm: "Chờ anh, rất nhanh thôi."

...

Nam Kiêu 12 tuổi quái đản thô bạo, cả ngày không chịu học tập, dẫn dắt một bang phái gồm một đám hỗn tiểu tử cấu kết với nhau làm việc xấu, toàn bộ người ở tam trung đều không dám chọc.

Trường học là nhà hắn mở, các lão sư nịnh bợ hắn còn không kịp, đến nỗi hắn cùng những học sinh khác tiểu đánh tiểu nháo, thông thường đều mở một con mắt nhắm một con mắt.

Người lớn Nam gia rất là đau đầu, Nam Kiêu dạy mãi cũng không sửa.

Một ngày nào đó, Nam Kiêu đỉnh đầu băng đầy băng vải ngồi ở trong viện phơi nắng, ánh sáng ấm áp vừa đủ, hắn có chút mơ màng sắp ngủ.

Đột nhiên một cái bóng che ánh sáng, lông mày hắn nhăn thành một đoàn, nhắm mắt quát: "Cút ngay!"

Ngay sau đó, một bàn tay nhỏ mềm mại hơi lạnh sờ lên bờ môi hắn, giọng nữ nhu nhu tán thưởng nói: "Ca ca, môi anh thật là đẹp mắt."

Là cái tiểu cô nương?

Môi không tự giác mà mân lên, Nam Kiêu trợn mắt liền thấy một đôi mắt cong cong như trăng non, thanh triệt sáng trong, một tiểu nữ hài tóc dài mặc một cái váy hai dây màu đỏ, da thịt trắng tuyết, tốt đẹp sạch sẽ.

Thế cho nên hắn sửng sốt vài giây, tiểu nữ hài giảo hoạt mà hôn chuồn chuồn lướt nước lên sườn mặt của hắn.

Nàng lui lại một bước, nhìn chằm chằm Nam Kiêu dường như đang chấn kinh che lại gương mặt, đôi tay để ở sau người, ngoan ngoãn mà nói với hắn: "Ca ca, em là Nam Dịch, là ... cô nhi ba ba nhận nuôi."

Đừng cho là ta sẽ bỏ qua một mạt cô đơn hiện lên trong mắt ngươi, khẳng định là giả vờ trấn định, giả vờ cao hứng.

Thoạt nhìn có điểm đáng thương, Nam Kiêu nghiêm túc gật đầu, không nóng không lạnh mà nói: "Ta tên Nam Kiêu."

Từ đấy, Nam Kiêu có một cái muội muội, Nam Dịch.

...

Hắn phát hiện chính mình vĩnh viễn không có biện pháp cự tuyệt yêu cầu của Nam Dịch, cho dù mỗi lần đều tự cảnh báo chính mình ngàn vạn lần không thể giống như trung khuyển tùy ý nha đầu kia sai sử, nhưng chỉ cần Nam Dịch nhào vào trong lòng ngực hắn làm nũng, dùng tiếng nói ngọt nị gọi ca ca...

Hắn đều không thể khống chế được chính mình ...

...

"Ca ca, cặp sách nặng quá, cầm giúp em đi."

"...Hảo."

"Ca ca, hôm nay chúng ta đi xe buýt về nhà đi."

"...Hảo." Ghét nhất chờ đợi cùng chen chúc...

"Ca ca, em muốn ăn cái kia." Nam Dịch chỉ vào ly chocolate trong tủ kính cửa hàng bánh kem, quay đầu lộ ra một đôi mắt lấp lánh.

Nam Kiêu kéo lại muội muội mặt sắp dán lên trên tủ kính, mở ra cặp sách, "Mua."

Nam Dịch ăn chocolate vui vẻ mà cọ tới cọ lui, ngẫu nhiên sẽ dùng muỗng nhỏ múc một miếng uy hắn, thật là ngọt đến tận tâm can.

"Ca ca, hoa kia thật là đẹp."

"Mua!"

"Ca ca, kẹo bông gòn kia đẹp quá đi."

"Mua!"

"Ca ca, chúng ta mua cái mũ đi."

"...Mua."

Nam Dịch tháo xuống mũ rơm đính hoa trên đầu sau đó đội lên cho hắn, chính mình thì mang cái mũ đỏ, bang một ngụm hôn lên mặt hắn: "Ca ca thật là đẹp mắt."

"...Cảm ơn." Nam hài tử sao có thể nói đẹp chứ. Nam Kiêu bất đắc dĩ.

Đang trong lúc hắn chìm trong hồi ức được muội muội hôn, Nam Dịch kích động mà bắt lấy tay hắn, một tay hưng phấn mà chỉ vào một tiểu bạch kiểm ở phía đối diện: "Ca ca, tiểu ca ca kia soái quá đi!"

"Mua!" Hắn không chút suy nghĩ buột miệng thốt ra, sau khi hiểu rõ lời nói của muội muội, giận dữ trừng mắt: "Cái gì?"

"Thật sự có thể mua sao?" Nam Dịch che miệng, sau khi thấy ca ca nghiến răng, nghịch ngợm mà quát mũi hắn một chút: Ngu ngốc ca ca."

...

"Ca ca, chúng ta mau lên xe đi." Nàm DỊch đứng ở trạm xe buýt, thấy ca ca một bộ dáng muốn nói lại thôi mà cọ cọ chân, nhịn không được mở miệng thúc giục.

Nam Kiêu bất động, vẫy tay bảo nàng lại gần, khom lưng tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói: "Ta...Không có tiền."

Nói xong hắn còn mất tự nhiên mà khụ khụ hai tiếng, nam Dịch bừng tỉnh đại ngộ, thần bí hề hề mà nhéo cổ áo hắn, Nam Kiêu thuận theo cúi đầu, nàng nói: Nói cho ca một bí mật nha."

Trong khoảnh khắc đó, Nam Dịch móc hai đồng tiền xu từ trong túi, nghịch ngợm mà cười với hắn: "Em có tiền!"

...

"Lão đại, anh cả ngày đi theo một cái tiểu nha đầu vậy sau này lại tính thế nào?"

Nam Kiêu lạnh lùng mà nhìn hắn liếc mắt một cái, "Có ý kiến?"

"...Không."

...

Sản nghiệp của Nam gia phần lớn đều ở nước ngoài, người lớn trong nhà thường xuyên đi công tác, mười ngày nửa tháng là chuyện thường, một hai năm cũng không hiếm lạ.

Dần dà mới dưỡng thành tính cách Nam Kiêu cả ngày ăn không ngồi rồi gây chuyện thị phi, nguyên nhân chẳng qua là bởi vì cô độc. Hảo hải tử sẽ không thích hắn hành vi như tiểu lưu manh, đến cả những anh em cùng hắn xưng huynh gọi đệ thì tận đáy lòng, trừu bỏ ba phần làm bạn chi tình, hắn khinh thường làm bạn cùng bọn họ.

Hiện tại tốt rồi, hắn có một muội muội ngoan ngoãn nghe lời.

Cùng muội muội đi học, cùng muội muội ăn cơm, bồi muội muội đi dạo phố, dạy muội muội chơi game, phụ đạo muội muội làm bài tập...

Nàng chống đầu, cặp lông mày hình trăng non nhăn lại, cằm chống lên đầu bút, âm thầm giận dỗi.

Hắn trộm liếc mắt nhìn nàng một cái, ngừng tay giữa đống sách vở lộn xộn, thấp thỏm mở miệng: "Tiểu Dịch, đề này ca ca... Thật sự sẽ không..." Học tra...

"Ca ca thật sự không biết làm sao?" Nam Dịch thở dài, ném bài thi xuống, không phải không có ý thất vọng: "Thôi, ngày mai em đi hỏi Tiểu Thạch."

Tưởng tượng tên Tiểu Thạch trong miệngmuộimuội kia, thành tích tốt lại còn dịudàng, mi thanh mục tú, hình như còn có ý đồ với muội muội, quả thực không thể nhẫn, tâm cơ nam...

Nam Kiêu trong lòng nổi một đoàn hỏa, nhưng ý thức được chính mình là một cái hỏi ba câu thì cả ba câu đều không biết, càng hạ quyết tâm về sau phải hảo hảo học tập, cướp đoạt cao điểm của quân địch, trọng trấn uy vũ bên ta,

Bên miệng Nam Dịch lặng lẽ nhếch lên một độ cong.

...

Xuân đi thu tới, nhoáng cái đã ba năm trôi qua.

Ngày này, người lớn Nam gia đi Anh quốc công tác, ngôi nhà to như vậy chỉ có hai người Nam Dịch và Nam Kiêu.

Phòng chiếu phim đen nhánh một mảnh, từ màn hình phát ra ánh sáng mỏng manh, Nam Dịch nằm ở trong lòng ngực mảnh khảnh của thiếu niên, thật thoải mái mà nhìn chằm chằm màn hình thật lớn.

Phát run, ca ca đang phát run.

Nàng nhìn hình ảnh tang thi trên màn hình, chẳng qua là đoạn tay chân bị đứt thôi, tang thi quá xấu, có thể sẽ buồn nôn.

"Ca ca, anh đang phát run!"

Dùng ngữ khí khẳng định, nhưng mà ca ca nhất định sẽ phản bác, hắn quyết không cho phép chính mình ở trước mặt nàng có một tia không ổn trọng, e sợ hủy hoại hình tượng của hắn trong mắt nàng.

"Không có!"

Hắn ôm sát nàng, như là muốn hấp thu lực lượng từ trên người nàng, phảng phất như vậy có thể pha loãng một tia du͙© vọиɠ ghê tởm kia.

Chết vì sĩ diện, Nam Dịch bẻ tay của hắn ra, đón lấy ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của hắn, thuận tay đem hắn kéo tới ôm vào trong l*иg ngực.

"Muốn ôm ca ca."

Lần đầu tiên bị nữ hài ôm vào trong ngực, Nam Kiêu chân tay luốn cuống, hơi hơi đỏ mặt: "Ân."

Hắn muốn đổi cái vị trí thoải mái hơn chút, không cẩn thận liền chạm vào bộ ngực bắt đầu phát dục của thiếu nữ, giống như sườn núi nhỏ, muội muội không có mặc nội y, lỗ tai cọ cọ ở mặt trên, mềm mại.

Mặt lập tức đỏ hồng, muốn cách xa một chút, đầu xù xù lại bị đè lại, vô pháp tránh khỏi vuốt ve của muội muội.

"Ca ca, đừng nhúc nhích." Nữ hài tiếng nói hơi mang theo sự tức giận.

Nam Kiêu thân thể cứng đờ, quy quy củ củ không tiếp tục lộn xộn nữa.

Muội muội trưởng thành...Lần đầu tiên hắn ý thức được vấn đề này.

Hai giờ xem phim, làm hắn vừa ngọt ngào vừa thống khổ.

Nam Dịch đứng lên, mở đèn, thoải mái mà duỗi eo, "Rốt cuộc cũng xong."

Vừa lúc hắn xoa xoa cổ đang cứng đờ, lơ đãng ngẩng đầu, một mảng da thịt trắng nõn đập vào mắt.

Cái rốn nho nhỏ đáng yêu, Nam Kiêu trong lòng yên lặng dùng tay đo, eo thon nhỏ kia, phỏng chừng một tay là có thể nắm chặt.

Muội muội eo thật nhỏ...

Sửng sốt qua đi, Nam DỊch ôm lấy cánh tay hắn, làm nũng: "Ca ca, đêm này chúng ta ngủ chung đi..."

"Hả?" Nam Kiêu nhịn không được kinh ngạc, chạm đến ánh mắt tươi đẹp của muội muội, hắn nói: "Em đã trưởng thành rồi, như vậy không tốt."

Kỳ thật, trong lòng hắn rất vui mừng, từ nhỏ liền hy vọng có một người có thể bồi hắn cùng nhau ngủ, đáng tiếc cha mẹ luôn rất bận.

Nam Dịch bĩu môi, lông mày nhẹ nhíu: "Được rồi, vậy ca ca...ngủ ngon."

Dường như không có việc gì, dường như không có việc gì.

Khiến cho hắn cơ hồ ở lúc nàng nói liền đổi ý, vội vàng kéo lấy tay áo nàng, cắn môi nói, "Có thể."

"Ách?" Nàng luôn là muốn ngủ cùng với hắn.

"Chính là nói, em có thể ngủ cùng anh." Biểu tình mất tự nhiên, thanh âm cũng rất cẩn thận.

Ca ca đáng yêu như vậy nha, hai mắt Nam Dịch cong thành hình trăng non, thân một chút trên má trái của hắn: "Ca ca thật tốt."

Nàng một bên chạy đi, một bên quay đầu lại nhìn hắn: "Ca ca chờ em nha, em đi tắm rử trước."

"Chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã."

Nam Kiêu chậm rãi sờ lên mặt mình, cúi đầu cười ngớ ngẩn.

Mười hai mười ba tuổi, cũng không phải là lớn, huống hồ tâm vô tạp niệm, không sao không sao.

...

***

Hố mới cả nhà ơi!!!

Mong mn ủng hộ.

Thêm Bình Luận