Chương 37: Chương thịt

Chương 37: Chương thịt (tác giả đặt tên vậy đó -_-)

Ngay thời khắc Cảnh Ninh gọi một tiếng tướng công, Ngụy Tiêu cảm thấy mọi bôn ba của hắn trong suốt mấy ngày qua đều rất xứng đáng. Hắn làm tất cả, không phải vì ơn đào tạo của tiên đế, không phải vì vinh hoa phú quý, cũng không phải vì triều đình hay vì thiên hạ, mà là vì một câu tướng công này của nàng.

Chỉ hai từ này đã khiến cho hắn hoàn toàn thỏa mãn, chết không hối tiếc!

Ờ thì… cũng còn tiếc một chút, hắn vẫn chưa chơi đủ bé con này đâu, nàng còn chưa mang thai con của hắn cơ mà!

Phải cố gắng hơn nữa mới được!

Ngụy Tiêu ôm Cảnh Ninh vào phòng trong, đặt nàng xuống giường mềm, rồi đè lên, dụ dỗ bé con này kêu thêm vài tiếng tướng công nữa.

Cảnh Ninh đỏ mặt nhẹ nhàng kêu: “Tướng công… tướng công…”

Ngụy Tiêu có chút kích động, cởi phăng xiêm y nàng ra, nhưng vạt áo không hiểu tại sao lại bị gút kẹt lại, nam nhân đang kích động như hắn sao có thể chờ, hắn cậy mạnh xé toang xiêm y của nàng, khẩn cấp tách hai chân nàng ra, ngay cả khố của hai người còn chưa cởi hết đã chen vào trong.

Cảnh Ninh còn chưa chuẩn bị đầy đủ, vật thô to của hắn đột ngột xông vào khiến nàng đau đến chảy nước mắt. Cảnh Ninh liên tục đấm vào người hắn, muốn hắn nhẹ nhàng một chút.

Sau khi Ngụy Tiêu thúc vào vài cái mới dần bình tĩnh lại, để nàng thích nghi dần dần. Hắn nhìn xiêm y bị xé nát trên người nàng, thân thể nàng nửa che nửa hở thế này trông còn hấp dẫn hơn nhiều so với cởi toàn bộ ra. Bàn tay to của hắn vói vào trong vạt áo bị rách, cầm lấy một bên thịt mềm, nắn nắn bóp bóp.

“Bảo bối, nàng ưỡn ngực lên, tướng công muốn ăn bánh bao nhỏ.”

Cảnh Ninh bị hắn làm đến thở dốc, chịu đựng vật cứng trong cơ thể, chậm rãi ưỡn ngực, ôm lấy cổ hắn, đưa khối thịt căng đầy vào miệng hắn.

Ngụy Tiêu thỏa mãn hít hà vài cái, động tác dưới thân bắt đầu nhanh dần.

“Nhẹ chút. . . Tướng công. . . Nhẹ chút. . . cắm sâu quá…” Cảnh Ninh không chịu nổi sự càn quấy của hắn, liên tục xin tha.

Ngụy Tiêu hôn nàng, nói đùa: “Muốn tướng công nhẹ chút cũng được, bảo bối hát một bài cho tướng công nghe đi. Hát đúng tướng công sẽ nhẹ, hát sai tướng sẽ dùng gậy thịt lớn này trừng phạt tiểu bảo bối.”

Tất nhiên Cảnh Ninh biết hát một bài của hắn nghĩa là gì, hắn lại muốn bắt nàng hát mấy da^ʍ khúc mặn mòi kia!

Cảnh Ninh chỉ hừ hừ, không nói tiếng nào. Ngụy Tiêu cong khóe môi, dùng sức nặng nề cắm tới, không được bao lâu, Cảnh Ninh đã chịu không nổi thỏa hiệp, hừ hừ hát khúc nhạc ngắn hắn dạy:

“Uống cạn rượu cùng người, ôm nhuyễn ngọc kề cạnh. Quay đầu nhìn lại cơn hợp tình, đau đau. Nhẹ nhàng đẩy lang ra, nghe tiếng ai run rẩy, khẽ kêu trong hoan hỉ. Thử luân phiên tư thế, dán chặt không khe hở, phong vị càng điên cuồng, động tác cùng di chuyển, bàn tay nắm lấy nhau, đôi môi luôn tương cận, đôi lưỡi luôn tương kề….”

"Bảo bối hát thật là hay, miệng nhỏ giống như được bôi mật vậy.” Ngụy Tiêu vừa nói vừa hôn lên đôi môi mọng của nàng, môi lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau.

Cảnh Ninh đã cảm nhận được sự vui thích, hai chân nàng quấn quanh hông hắn, đón nhận sự va chạm mạnh mẽ của hắn.

Bị hắn cắm chừng trăm cái, Cảnh Ninh bắt đầu không chịu nổi nữa, nàng co giật, kêu tướng công một tiếng rồi run rẩy lêи đỉиɦ, tiểu huyệt siết lấy gậy thịt không buông, xoắn chặt đến mức Ngụy Tiêu phải hít một hơi sâu, cắn răng áp chế du͙© vọиɠ đang dâng trào, liều mạng cắm liên tục vừa nhanh vừa mạnh vào sâu trong tiểu huyệt.

Cảnh Ninh vừa mới cao trào, làm sao có thể chịu được hắn điên cuồng cắm vào như thế, nháy mắt một đợt sóng triều nữa ập lên người nàng, khiến nàng chỉ có thể kêu oai oái: “Tướng công…. Tướng công…. Quá nhanh….”

Ngụy Tiêu đổi tư thế, đặt tiểu bảo bối quỳ trên giường mềm, còn hắn đứng dưới đất, vừa vặn có thể từ phía sau đi vào.

Cảnh Ninh kêu một tiếng, tư thế nàng càng khiến hắn cắm vào sâu hơn!

Nàng còn chưa kịp phản kháng, nam nhân kia đã giống như phát điên, liên tục cắm vào người nàng, từng phát từng phát sâu đến tận cùng, Cảnh Ninh bị hắn đâm đến nghiêng ngả, hoàn toàn rũ lưng trên giường, vô lực đón nhận sự hung mãnh của hắn.

Ngụy Tiêu hơn lên tấm lưng trần bóng loáng của nàng, hắn ôm lấy eo nàng nhiều lần cắm thẳng gậy thịt vào, bên tai còn không quên nói khẽ: “Bảo bối nghe cho kĩ, hôm nay tướng công sẽ dạy nàng thêm một bài nữa, bảo bối phải cố nhớ lấy.”

Cảnh Ninh còn chưa kịp cự tuyệt, đã nghe hắn vừa thở vừa hát: “Từ góc bếp sáng dưới ánh trăng, kề vai cùng nhau đi về phòng. Mặc trâm cài hỗn loạn trên mái tóc, áo lụa đỏ bị người làm xốc xếch. Hoa kiều khó cản bướm cuồng nhiệt, cùng lá liền cành giao cho lang. Trương Quân Thụy[1], xin chàng đừng vội vã, khiến uyên ương trên gối bớt điên cuồng.”

Mồ hôi tuôn như mưa, nhòe lớp trang điểm đỏ. Hạt mồ hôi như ngọc, mơ mộng hồn bay lên. Ngàn vàng khó mua được một điều, thích sát Lương Hồng và Mạnh Quang[2], uyên ương rời nhau mặc xiêm áo, mở cửa thành Đông cùng ngắm trăng.”

[1]Trương Quân Thụy là nhân vật nam chính trong truyện Tây Sương ký. Truyện miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của nàng Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy.

[2] Mạnh Quang là một trong 5 người phụ nữ xấu xí của Trung Hoa nhưng có tài năng xuất chúng và phẩm hạnh cao thượng, giúp chồng(Lương Hồng) làm nên sự nghiệp lớn lao trong lịch sử Trung Quốc được sử sách ghi lại.

Cảnh Ninh lắc đầu, thở gấp nói: “Dài quá, không nhớ nổi!”

“Vậy tướng công không làm khó mỹ nhân, dạy nàng một bài đơn giản hơn.”

“Nữ nhi đau, gả cho nam nhân rùa rụt cổ. Nữ nhi sầu, trong khuê phòng là một đại mã hầu[3]. Nữ nhi vui, động phòng hoa chúc cao triều tới. Nữ nhi mừng, một cây gậy thịt cắm vào trong.” Cảnh Ninh xấu hổ nghẹn lời, tên nam nhân này càng ngày càng không đứng đắn. Những chuyện này lại có thể nói huỵch toẹt ra như vậy sao?!!

[3] Ý nói lang quân mặt mũi xấu như con đười ươi

“Bảo bối đã nhớ chưa?” Ngụy Tiêu kề sát gương mặt ửng hồng của bé con, hôn lên gương mặt đầy mồ hôi của nàng, gậy thịt vẫn đang cắm vào một cách có tiết tấu.

Cảnh Ninh im lặng nhắm mắt, quyết định không để ý tới lưu manh này!

Ngụy Tiêu nhìn bộ dáng này của nàng, động tác lại tăng nhanh, đâm cho nàng không thể làm rùa rụt cổ nữa, lúc này mới thấy nàng ngượng ngùng gật đầu.

Ngụy Tiêu cười hà hà, nhất định không tha cho nàng: “Bảo bối hát đi, tướng công muốn kiểm tra nàng.”

Cảnh Ninh trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó mới nhỏ giọng hát: “Nữ nhi đau, gả cho nam nhân rùa rụt cổ. Nữ nhi sầu, trong khuê phòng là một đại mã hầu. Nữ nhi vui, động phòng hoa chúc cao triều tới. Nữ nhi mừng, một cây g... cắm vào trong…”

“Được chưa?!” Cảnh Ninh che mặt không dám nhìn hắn.

“Bảo bối hát hay vô cùng!” Ngụy Tiêu hôn lên mu bàn tay nàng đáp.

Dứt lời, hắn lại gia tăng tốc độ, khiến cho tiểu bảo bối của mình lêи đỉиɦ lần nữa. Không chờ Cảnh Ninh thoái trào, động tác ra vào của hắn vẫn không ngừng, nhất định phải đυ.ng được đến chỗ thịt mềm sâu hút bên trong, cắm hơn trăm lần nữa mới giao nộp tinh hoa vào trong cơ thể nàng.

Cảnh Ninh run rẩy hồi lâu mới bình ổn lại. Đúng là không được để nam nhân này bị đói. Chỉ mới vài ngày không làm, hắn giống như là phát điên vậy.

Chờ cao trào lắng xuống, Cảnh Ninh xoa xoa cái bụng nhỏ trừng mắt nhìn hắn. bụng nàng bị hắn đâm đến vừa tê vừa thốn, e rằng ngày mai lại bị đau cho xem.

Cảnh Ninh nghĩ đến chuyện sẽ đau giống lần trước, nhịn không được đưa chân đạp hắn một cái. Nào ngờ tên nam nhân không biết xấu hổ này bắt lấy chân nàng, nhào tới đè nàng xuống hôn chụt chụt, vừa hôn vừa nói: “Bảo bối có phải còn muốn nữa không?”

Cảnh Ninh sợ rùng mình, lắc đầu liên tục: “Đừng, không được, nãy chàng cắm mạnh quá, giờ bụng bắt đầu đau rồi.”

Ngụy Tiêu nghe thấy thế lập tức đứng lên, đưa đây xoa xoa bụng nàng, rồi tự mình xuống giường tìm chỗ xiêm y bị ném xuống đất, lục lọi tìm được một bình sứ nhỏ, lắc lắc trước mặt Cảnh Ninh, đắc ý nói: “May là ta đã sớm có chuẩn bị, từ đầu đã tìm Đỗ thái y xin thuốc trước.”

Thật lòng mà nói edit da^ʍ khúc cực kì tốn nhiều thời gian, ngộ đã tốn 1 tiếng đồng hồ để tìm hiểu về các nhân vật xuất hiện trong da^ʍ khúc, cộng thêm phải điều chỉnh từ sao cho số từ trong từng câu gần bằng nhau, để đọc tương tự như thơ :< cực kì đau não. 1 chương này mà làm hơn 3 tiếng đồng hồ á :<