Chương 6

Tống Tướng ở thư phòng, nếu như ta đoán không nhầm, ông ta chắc chắn đã biết chuyện ta nháo ầm ĩ ở hậu viện, cũng biết Tống Cẩn Du muốn tới tìm ông ta.

Để tránh mặt hai chúng ta, cố ý phái mấy thị vệ trong phủ canh giữ ở bên ngoài thư phòng, giả bộ mình đang bộn bề công việc lắm.

Ta thản nhiên liếc mắt nhìn Tống Cẩn Du một cái:

“Xem ra ngươi đã đánh giá cao vị trí của ngươi trong lòng phụ thân rồi!”

Tống Cẩn Du khẽ cắn môi, quỳ xuống, dập đầu thật mạnh.

“Xin phụ thân hãy gặp con một lần!”

Lại thêm một cái dập đầu.

“Xin phụ thân hãy gặp con một lần!”



Cứ lặp đi lặp lại như thế, đã dập đầu mười cái rồi.

Tống Cẩn Du ngược lại vẫn chưa bỏ cuộc, trên trán đầm đìa máu tươi, dập đầu côm cốp, nàng ta không đau nhưng ta đã đau lòng chết đi được.

Nghe nói Tướng phủ rất giàu có, gạch lát nền trong phủ đều là ngọc thạch tốt nhất đấy, nàng ta dập đầu làm vỡ gạch của ta liệu có đền nổi không!

Tống Cẩn Du đang dập đầu đến cái thứ mười tám rốt cuộc Tống Tướng cũng đi ra.

Ông ta làm bộ làm tịch thở dài, ngữ khí nghe thật bất đắc dĩ:

“Có chuyện gì đây?”

Ta liếc thấy ông ta còn chưa cả kịp lau rỉ mắt, trông cũng đau lòng gớm.

Rốt cuộc vẫn là đích nữ sủng ái nhiều năm như vậy, nàng ta ở bên ngoài dập đầu lâu như thế mà ta ông vẫn có thể ngể ngủ được, xem ra cũng không thật sự có mấy phần tình cảm.

Tống Cẩn Du như thấy vị cứu tinh, thậm chí không cả đứng dậy, dùng cả tay chân lết qua, trên trán máu thịt lẫn lộn:

“Phụ thân, xin người, đừng đuổi nữ nhi đi!”

“Con xin thề tuyệt đối sẽ không tranh bất cứ thứ gì với tiểu thư, con biết con có tội, nhưng con thật sự không muốn rời xa người, rời xa Tống phủ, con sinh ra ở đây, sống ở đây đã mười lăm năm, con thật sự không nỡ.”

“Con không cần làm tiểu thư Tướng phủ gì hết, chỉ cần người cho phép con ở lại, con xin người, phụ thân!”

Tống Cẩn Du khóc cứ như là Tống phủ có tang.

Câu chuyện này kể cũng thật hay, ta sai người đi lấy chút điểm tâm, một bên vừa ăn vừa xem nàng ta diễn.

Tống Tướng vô cùng khó xử, liếc ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ về phía ta.

“Vi Lan, ý con thế nào?”

Ta nuốt xuống điểm tâm trong miệng:

“Phụ thân, con đã nói rồi, có thể giữ nàng ta lại nhưng trước tiên phải quỳ trên đất tự vả miệng mọt trăm cái, sau đó thay y phục tỳ nữ, phụ trách canh hương đêm ở sau hậu viện.”

Tống Tướng nhìn thoáng qua Tống Cẩn Du đang quỳ trên mặt đất, có chút không đành lòng, đang định lên tiếng, ta liền cảnh cáo:

“Phụ thân, so với mẫu thân nàng ta, con đã khoan dung lắm rồi.”

Tống Tướng không nói nữa.

Ánh mắt ta chuyển hướng sang Tống Cẩn Du:

“Muốn ở lại hay không, tất cả đều do ngươi.”

Tống Cẩn Du nhìn ta đầy cay độc, đầy oán hận cùng không cam lòng, cuối cùng vẫn phải đồng ý.