Chương 20

Cô thậm chí còn không dám mở cửa sổ hay ra ngoài ban công ngắm, dù sao trong hoàn cảnh hiện tại, cô nào còn tâm trạng thưởng thức cảnh bình minh đẹp đẽ như vậy nữa chứ.

Sau khi ăn sáng và mang theo một ít thức ăn và nước uống, Hợp Hương dự định hôm nay sẽ thử nhiều hơn. Hiện tại đã không có lựa chọn nào khác cho cô.

Cố gắng hết cách này đến cách khác, đến khi cơ thể Hợp Hương lại bắt đầu quá tải, cô đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa.

Chó? Hợp Hương đi về phía phát ra tiếng chó sủa, hy vọng rằng đó là chó nhà nuôi và hơn hết là sẽ có người ở đây. Cô cố gắng chống đỡ bản thân đi bộ một đoạn đường và cuối cùng cũng nhìn thấy một ngôi làng nhỏ. Cuối con đường hẹp lát đá là lối vào làng, nơi có nhiều con chó lớn bị buộc lại.

Con chó hung ác nhe những chiếc răng sắc nhọn và sủa dữ dội với cô trong khi đang chảy nước dãi một cách kinh tởm. Chúng gầm rú lao về phía trước, giật mạnh sợi xích quanh cổ. Sợi xích vặn vẹo, phát ra âm thanh chói tai, kèm theo tiếng sủa chói tai khiến cô sợ đến mức không dám tiến lên một bước.

Cô chỉ có thể đứng gần nhất có thể và hỏi lớn xem có ai ở đó không. Nhưng tiếng sủa điên cuồng đã che lấp hoàn toàn giọng nói của cô. Hạ Hương hét đến mức cổ họng đau rát nhưng vẫn không có bất kì tiếng đáp lại nào.

Thấy trời sắp tối, Hợp Hương đành phải quay trở về lần nữa. Những đêm ở làng quê vắng ánh đèn còn đáng sợ hơn. Cứ đập vào tường hết ngày này đến ngày khác.

Cô vực dậy tinh thần trở ra ngoài, giống như tình huống hai ngày trước, hôm nay tinh thần Hợp Hương vẫn tiếp tục uể oải như vậy. Cô không hiểu nổi rốt cuộc ngôi làng này rộng đến mức nào, tại sao cô không thể thoát ra được mà cứ như đang lạc vào mê cung và tại sao đến một người cũng không có ở đây vậy?

Vào lúc cô gần như từ bỏ hy vọng thì có một cô gái mặc sườn xám màu xanh lá cây đi về phía Hợp Hương. Cô bé đeo cặp sách, không rõ là đang đi học hay đang tan học về.

Hợp Hương mỉm cười với cô và đang định lại gần hỏi chuyện bé nó. Nhưng cô gái sườn xám đã ngoảnh mặt làm ngơ trước lời cầu cứu của Hợp Hương và lập tức rời đi sau khi đi ngang qua cô. Hợp Hương vội vàng chạy tới muốn giữ chặt cô gái nhưng cô lại quá vội vàng nên đã vấp ngã xuống đất, đập mạnh đầu gối vào một hòn đá sắc nhọn, da cô lập tức bị rách và chảy máu.

Cô nhịn đau đứng dậy, nhưng cô gái sườn xám đã đi mất.

Hợp Hương di chuyển từng chút một về phía nơi của học sinh sườn xám di chuyển và phát hiện ra rằng cuối cùng cô đã đến nơi có những con chó vào ngày hôm qua, nhưng hôm nay ba con chó đã mất tích.

Dù có cảm thấy kỳ lạ hay sợ hãi thế nào đi chăng nữa thì col cũng chỉ còn có mỗi hy vọng này thôi.

Hợp Hương bước vào và cẩn thận tìm kiếm xung quanh, có rất nhiều nhà dân và hơn nữa còn có dấu hiệu rõ ràng là có người đang sinh sống ở đó, nhưng lại không tìm thấy một người nào.

Những ngôi nhà này đều giống nhau, Hợp Hương mệt mỏi ngồi xuống, đột nhiên có tiếng động từ phía sau trong phòng. Một ông lão tóc trắng cầm ghế đẩu thấp, còng lưng đi ra.

Lão để Hợp Hương ngồi trên ghế.

Hợp Hương nhận lấy ghế và ngồi xuống rồi thành khẩn hỏi lão làm sao để đi ra ngoài được hoặc là có công cụ nào có thể liên lạc với những người khác hay không.

Ông lão lắc đầu: “Ở đây không có tín hiệu, không gọi được điện thoại.” “Vậy làm sao để có thể ra ngoài đây ạ?” Hợp Hương lo lắng hỏi.

Ông lão chỉ phương hướng: “Thời gian ra ngoài không xác định, chờ lưới điện cao thế mở ra là có thể ra ngoài.”