Chương 6: Tôi thích cậu giống như thích một con chó ở nhà…

Bước đầu tiên của cậu ta là đến đón cô rồi sau đó chơi đùa với cô.

Nhưng cuối cùng lại bị từ chối! Không chấp nhận chính là từ chối, sự kiên nhẫn của cậu ta nhiều nhất chỉ kéo dài ba ngày, sau ba ngày, cậu ta lại nhận được một câu trả lời tương tự: “Tôi vẫn cần thời gian để suy nghĩ thêm.”

Trong mắt mang theo ý cười, Trì Ngự bước từng bước một đến gần cô, dưới áp lực chiều cao của cậu ta, giọng nói trầm trầm của Trì Ngự vang lên trên đầu Hợp Hương: “Nếu như cậu từ chối tôi, tôi đây sẽ rất đau lòng đấy.”

Cô lùi lại phía sau, lo lắng mãi cho đến khi cô lựa chọn rút lui. Cô ngước mắt lên nhìn cậu ta, cậu ta có vẻ bất cần, không hề có vẻ thích cô một chút nào.

Thế là cô nói: “Rõ ràng là cậu không thích tôi, tại sao lại muốn tôi hẹn hò với cậu ?”

Cậu ta cúi xuống, tinh nghịch đến gần bên cạnh cô, chớp chớp mắt hỏi cô: “Thích à? Tôi thích cậu, cậu không cảm nhận được sao? Hay là cậu nghĩ tôi thích cái gì? “

Hợp Hương suy nghĩ rồi lại trở nên bối rối, Trì Ngự đột nhiên nói vào tai cô: “ Tôi thích cậu, giống như tôi thích con chó con của tôi ở nhà vậy.”

Khoảng cách giữa cả hai chỉ cách chóp mũi một chút, đối mặt hồi lâu, đôi mắt của Tô Hợp Hương dần dần rưng rưng, cuối cùng cô cũng hiểu ý tứ đùa cợt trong mắt cậu ta là gì.

Thì ra là do cô quá ngây thơ.

Đúng vậy, một người như cậu ta, một vị hoàng tử cao quý , làm sao có thể đột nhiên muốn làm bạn với một kẻ tầm thường như cô? Cô chỉ là một món đồ chơi trong tay cậu ta mà thôi.

Chuyện xảy ra sau đó đúng như cô nghĩ, từ từ trỗi dậy rồi dần dần sụp đổ, những người bạn từng theo đuổi cô trước đây giờ lại trở thành những kẻ bắt nạt nhắm vào cô, từng người từng người một.

Tô Hợp Hương chưa bao giờ cảm thấy ác ý khủng khϊếp đến như vậy.

Họ lật đổ bàn ghế của cô, xé sách của cô và nhét đầy rác vào hộc bàn của cô.

Cô giáo không hề quan tâm, hoặc không dám quan tâm, sau đó nhà trường nói ký túc xá cần phải sửa sang lại, cô không thể ở một mình trong phòng ký túc xá bốn giường được nữa.

Họ đổ nước vào người cô, đạp đổ hộp cơm của cô. Hợp Hương không thể chống cự mà chỉ có thể lặng lẽ nhặt lại thức ăn trên sàn.

Việc phản kháng không những vô ích mà còn khiến cho những kẻ bạo hành này càng trở nên hung hãn hơn.

Lần đầu tiên Tô Hợp Hương khóc lóc cầu xin sự thương xót là vì họ đã đè cô xuống, xé quần áo của cô và liên tục dung máy ảnh quay phim cô.

Tâm lý phòng ngự của Hợp Hương sụp đổ, cô chỉ biết vùng vẫy một cách tuyệt vọng để bảo vệ quần áo của mình. Cô khóc thảm thiết đến nỗi trông cô giống như một đoá hoa sắp tàn, mang theo một loại vẻ đẹp tan vỡ.

Chàng trai ra tay vô thức thả chậm lại động tác, Hợp Hương nhân cơ hội này thắt chặt cổ áo chưa cài cúc và ôm chặt lấy bản thân mình trong cơn run rẩy.

Có lẽ bởi vì cô trông thật đáng thương và xinh đẹp nên họ đã dừng lại để chiêm ngưỡng nỗi đau của cô với vẻ mặt hài lòng.

Trì Ngự, người chưa bao giờ tham gia nhưng bằng lòng cho phép người khác bắt nạt Hợp Hương xuất hiện, cậu ta vẫn nhìn xuống cô với nụ cười trên môi và được bao phủ bởi những mảnh vụn. Khuôn mặt trắng nõn của cô lấm tấm nước mắt nhưng lại giống một đóa hoa nhài trắng tinh khiết phủ đầy sương sớm.

Trì Ngự tỏ ra xa cách, chờ đợi Hợp Hương xin lỗi cậu ta và thừa nhận lỗi lầm của mình.

Hóa ra địa ngục và thiên đường của cô chỉ nằm trong một cái suy nghĩ của cậu ta.

Hợp Hương tự nhéo mình, móng tay cắm sâu vào cánh tay. Cô không nói một lời, cô tự nhủ rằng mình đã học đến năm cuối cấp ba, cô có thể ra ngoài nếu cô kiên trì thêm một chút. Cô sẽ không để những con dã thú này hủy hoại tương lai của mình….