Chương 19

CHƯƠNG 19: THÍCH ANH KHÔNG.

Thời tiết hơi lạnh, Cảnh Huyên chỉ mặc một cái áo khoác rất mỏng, cô khoanh tay, híp mắt lững thững đứng ở ngoài, Trình Dương vừa mới đi ra ngoài gọi điện thoại, trở về liền nhìn thấy cô.

“Lạnh không? Sao lại đứng ở ngoài…” Cậu ta hỏi một câu, mỉm cười nhìn cô.

Bởi vì chênh lệch chiều cao, Cảnh Huyên không thể không ngửa đầu nhìn lại cậu ta: "Không sao, không lạnh, chỉ là có hơi ngột ngạt, đi ra hít thở không khí.” Vừa nói xong liền hắt hơi một cái.

Trình Dương cười khẽ ra tiếng, chọc Cảnh Huyên ngượng ngùng đỏ mặt.

“Cậu còn chưa ăn cơm đúng không? Mau đi đi, buổi chiều bắt đầu sớm, nếu không sẽ không kịp.” Cảnh Huyên thúc giục cậu ta.

Trình Dương bỗng nhiên gọi tên cô, Cảnh Huyên ngẩng đầu nhìn cậu ta, cậu ta lại không nói: "Không có việc gì, tôi trở về trước. Cô cũng quay lại đi, đừng để bị cảm lạnh.”

Cảnh Huyên "Ừ" một tiếng.

Trình Dương đi hai bước, lại quay đầu nhìn cô: "Đừng quên, mời tôi ăn cơm.”

Ánh mắt cậu ta mang theo nụ cười, cả người mang theo vòng ánh sáng, danh hiệu tiểu thịt tươi ánh mặt trời quả nhiên không phải vô ích, Cảnh Huyên thấy vậy đều cảm thấy tâm tình tốt hơn.

“Được, tôi nhớ kỹ rồi!” Cảnh Huyên phất tay với cậu ta: "Mau đi ăn cơm đi!” Cô tiếp tục đi dọc theo hành lang, nhớ tới địch ý của Giản Thư Dao với Trình Dương, cảm thấy đau đầu. Nếu không lúc mời Trình Dương ăn cơm thì không mang theo Giản Thư Dao? Nhưng một mình cô mời lại cảm thấy kỳ lạ.

Khương Hàn và Trình Dương mặt đối mặt, Trình Dương chào hỏi trước: “Khương lão sư!”

Khương Hàn gật gật đầu, lại nghe Trình Dương nói: "Anh đi tìm Cảnh Huyên à?”

Khương Hàn không khỏi nhìn thoáng qua Trình Dương: "Có chuyện gì không?” Giọng điệu của anh nhàn nhạt, trước sau như một không nghe ra cảm xúc, rất nhiều người đều sợ anh, phần lớn là vì gương mặt lãnh đạm này của anh.

Trình Dương vẫn cười ôn hòa như trước: "Khương lão sư và Cảnh Huyên quá gần gũi, ý tôi là, nếu như anh chỉ là xem cô ấy là em gái hay bạn bè mà chiếu cố, như vậy không tốt lắm, dù sao cô ấy cũng đã trưởng thành, không phải là con nít.”

“Vậy thì sao?” Khương Hàn khẽ ngước mắt lên, mắt anh là mắt một mí, con ngươi có một bộ phận ẩn giấu dưới mí mắt nêm ánh mắt có hơi lạnh lùng.

“Xin anh vì cô ấy mà suy nghĩ nhiều hơn, với thân phận của anh, nếu anh có scandal với cô ấy, người bị công kích chỉ có cô ấy thôi.” Giọng điệu của Trình Dương rất khiêm tốn, ý cười trên mặt thủy chung vẫn không giảm: "Xin lỗi Khương lão sư, có lẽ lời tôi nói có hơi đường đột, nhưng vẫn mạo muội xin anh suy nghĩ.”

Trình Dương nói xong, khẽ gật đầu liền nghiêng người rời đi, không đợi Khương Hàn trả lời.

“Cậu thích cô ấy?” Thanh âm của Khương Hàn từ phía sau truyền đến.

Trình Dương xoay người, nhìn vào ánh mắt Khương Hàn, rất nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy! Vì vậy, tôi không muốn cô ấy bị tổn thương.”

Khương Hàn bỗng nhiên nở nụ cười: "Cô ấy biết không?”

“Cô ấy không cần phải biết.”

Trong một khoảnh khắc không khí như đông cứng lại.

“Yên tâm, tôi cũng giống như cậu, không muốn cô ấy bị tổn thương.” Khương Hàn một tay bỏ vào túi, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào trên người Trình Dương, chàng trai hơn hai mươi tuổi, trên người còn lộ ra nét ngây thơ, nhưng cũng càng hấp dẫn người khác.

Anh nhớ tới mấy năm trước, là trong một mùa đông, ở trong phòng bệnh của Cảnh Bác Hiên, có một nam sinh, 18-19 tuổi, xách hoa quả đến thăm Cảnh Bác Hiên, nói là bạn trai của Cảnh Huyên.

Ngày đó sau khi nam sinh kia đi, anh đứng ở cửa sổ hút thuốc, tâm tình có chút phiền não, sau đó chợt nghe Cảnh Bác Hiên nói: "Anh ba, xin lỗi, trước đây là tôi suy nghĩ không chu đáo, anh và Cảnh Huyên tuổi tác chênh lệch cũng lớn, cũng không nghĩ tới suy nghĩ của hai người, hiện tại tôi cũng tốt rồi, không cần phải đáp lại anh, nếu anh không muốn, hôn ước coi như xong đi! Mặc dù là trưởng bối hai bên định ra, nhưng dù sao thời đại khác biệt, tôi tôn trọng ý nghĩ của hai người.”

Anh còn đang suy nghĩ chuyện của nam sinh kia, cảm thấy phiền não, đúng thật, anh và Cảnh Huyên chênh nhau tám tuổi, không sai biệt lắm nhìn cô lớn lên, thay tã tắm rửa cho cô, cô nhỏ hơn anh rất nhiều, anh không xác định hiện giờ mình còn hiểu ý nghĩ của đứa nhỏ này hay không.

Ngày đó trở về chung cư, Cảnh Huyền ngồi xổm khóc trước nhà anh, khóc không thành tiếng, dáng vẻ thương tâm kia, anh nhìn mà trong lòng co quắp lại.

Anh hỏi xảy ra chuyện gì vậy, giọng nói của cô buồn bực: "Thất tình rồi.” Lúc ấy à, không thể nói là cảm giác gì, chính là cảm thấy trong ngực buồn bực, cô còn nhỏ, chính là lúc yêu đương hưởng thụ thời thanh xuân, anh không có quyền tước đoạt.

Anh giễu cợt, cười cô: “Mới bao lớn.”

Cô lẩm bẩm: “Không nhỏ, 18 tuổi em trưởng thành rồi.”

Ừ, trưởng thành, không còn là đứa nhỏ đi theo phía sau anh nữa, sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi tầm mắt của anh, bay về phương xa anh không thể nhìn thấy, anh không có đạo lý lấy hôn ước từ thế kỷ trước trói buộc cô.

Anh không nhắc lại chuyện hôn ước, cũng không chủ động liên lạc với Cảnh Huyên, đứa nhỏ kia tựa hồ cũng cố ý trốn anh, hai người càng đi càng xa.

Hơn ba năm trôi qua, Khương Hàn cho rằng hai người sẽ bởi vì thời gian ngăn cách càng ngày càng xa nhau, nhưng hiển nhiên, anh đánh giá quá cao định lực của mình, rất nhiều lúc, anh thường nhớ tới cô, khi còn bé, sau khi lớn lên, từ một đứa nhỏ chuyên phá hoại lớn lên thành thiếu nữ thướt tha, từng chút từng chút, đều khắc ở trong đầu.

Quên không được, đành phải nghĩ biện pháp bắt vào tay, lúc này đây, không do dự.

Lúc này Khương Hàn nhìn Trình Dương, dùng một loại ánh mắt bình thản nói cho cậu ta biết, anh đối với Cảnh Huyên, không phải tình cảm giữa anh trai và em gái, là du͙© vọиɠ chiếm hữu nguyên thủy nhất của nam nhân đối với nữ nhân.

Là tình yêu, là du͙© vọиɠ, là chấp nhất.

Trình Dương có chút kinh ngạc, tươi cười trên mặt dần dần nguội lạnh xuống, trầm mặc hồi lâu mới nghiêm túc mở miệng: "Vậy xin anh nhất định phải đối xử tốt với cô ấy, nếu như không làm được, không nên đi trêu chọc cô ấy.”

Khương Hàn chỉ nhúc nhích môi dưới, không nói gì.

Có một số lời chỉ cần khắc ghi trong lòng, không cần phải nói ra.

Đi vòng quanh hành lang không bao lâu, Khương Hàn đã nhìn thấy Cảnh Huyên, cô cúi đầu đá hòn đá nhỏ trên mặt đất, có vẻ tâm trạng không được tốt lắm.

Anh đưa áo khoác cho cô: “Mặc vào, đừng để cảm lạnh.”

Cảnh Huyên bị thanh âm của anh làm hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy anh, lại giống như giận dỗi quay trở về, cũng không nhận áo khoác của anh.

Hai người giằng co, cuối cùng, Khương Hàn không nói một lời, giúp cô mặc quần áo, sau đó vỗ vỗ đầu cô: "Tức giận? ”

Cô không nói gì, tức giận, cô cũng không có lập trường để tức giận, nhưng cảm thấy ngực không hiểu sao lại hoảng hốt, không khống chế được tính tình của mình.

“Trình Nghệ Hiên vừa mới nói với anh, cô ấy hâm mộ em.”

…..Hả?

“Tại sao?” Cảnh Huyên không rõ, cô cho rằng hai người đang nhớ lại thời gian cũ, theo cô biết, có lẽ Trình Nghệ Hiên là mối tình đầu của Khương Hàn! Hai người đang nói về cô à? Hình như có chút quỷ dị…

Khương Hàn cười cười: "Ai biết được, đại khái là hâm mộ em trẻ tuổi xinh đẹp.”

Cảnh Huyên hừ nhẹ một tiếng: "Mới là lạ, cô ấy là đệ nhất nữ thần châu Á, hâm mộ em trẻ tuổi xinh đẹp, đừng có giễu cợt em." Trình Nghệ Hiên ra mắt từ ngôi sao nhí, nghe nói trong nhà tương đối có bối cảnh, nhiều năm như vậy, chưa bao giờ dựa vào scandal và tin đồn nhưng vẫn đỏ đến tím tái, gương mặt kia cơ hồ ba trăm sáu mươi độ không góc chết.

Khương Hàn lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa, sau đó hỏi cô: "Vì sao tức giận?”

“Không vì gì cả!”

“Bởi vì Trình Nghệ Hiên?”

“Không có.”

“Nói thật.” Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt bức người.

Cảnh Huyền có hơi sợ ánh mắt này của anh, theo bản năng trả lời anh: “Đúng vậy!”

Một tay anh kẹp điếu thuốc, không hút, chậm rãi bóp tắt nó, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Cảnh Huyền, thích anh không?”

Trong lòng cô nói thích vô số lần, nhưng bây giờ anh hỏi, cô lại không nói ra được.

Cô hỏi anh: "Anh thích em à? Loại nào? Anh trai với em gái, hay đàn ông với phụ nữ?" Cô liếʍ môi nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy khẩn trương, nhưng trong ánh mắt, vẫn là quật cường hùng hổ doạ người.

Bỗng nhiên anh mỉm cười, duỗi tay chạm vào miệng mình, nói: “Cảnh Huyên, chúng ta kết hôn đi.”