Chương 29

“Mẹ kiếp, Lương Đồng thật bỉ ổi, cô ta đã bị phanh phui mọi chuyện ấy thế còn muốn kéo cậu cùng xuống nước, mẹ nó tớ thật sự muốn gϊếŧ cô ta.” Giản Thư Dao trực tiếp lái xe tới sau khi hỏi địa chỉ của Cảnh Huyên, vừa bước vào cửa đã tức giận mà nói.

Cảnh Huyên đưa dép lê cho cô ấy: “Lại xảy ra chuyện gì nữa vậy?” Người phụ nữ kia đúng thật là thở một cái cũng là một chuyện xấu.

“Sao cậu lại bình tĩnh như vậy hả!” Giản Thư Dao liếc cô một cái: “Để tớ nói cho cậu biết, cô ta bây giờ đang ở cùng với ông chủ của Hoàn Ngu, là Phương Hoài, con cáo già kia là đối thủ một sống một còn với anh trai của cậu, Cậu chờ ông ta dở trò đồϊ ҍạϊ với cậu đi. "

Hoàn Ngu vẫn là một công ty giải trí hàng đầu của vài năm trước, tại đó quy tụ một số lượng lớn các nghệ sĩ hạng nhất và hạng hai, đó chính là tiền nhân của Huyễn Ảnh sau này khi tham gia vào giới giải trí, nhưng thế mạnh của Hoàn Ngu ngày càng xuống dốc, giá cổ phiếu liên tục giảm, và cho đến nay vẫn chưa tăng trở lại.

Giám đốc điều hành của Hoàn Ngu thành lập công ty ở tuổi ba mươi. Hắn ta đã làm trong ngành này hơn mười năm nhưng lại bị đánh bại bởi một cậu bé. Cục tức này của hắn ta cho dù có chết cũng không thể nuốt trôi được.

"Dở trò đồϊ ҍạϊ với tớ? Da^ʍ ô với tớ có ích lợi gì? Đức hạnh của ông ta trước sau như một đều không thể ngẩng cao đầu được. Cho dù giao công ty tốt nhất cho ông ta, ông ta cũng sẽ bị đánh bại. Cho dù không có anh trai tớ thì cũng cũng có người khác bóp chết ông ta. Với dã tâm như vậy, ông ta cũng chỉ xứng đáng kết giao với Lương Đồng mà thôi. ”Cảnh Huyên nhún vai, người chú kia cô từng gặp qua, ông ta để lại cảm giác quá khôn khéo nhưng lại khiến cho con người ta chán ghét.

Cô nhớ rằng khi đó Cảnh Bác Hiên vừa hoàn thành vòng tài trợ B, và Huyễn Ảnh đã bắt đầu nổi lên, có lẽ cảm thấy được sức mạnh của thế lực mới, Phương Hoài luôn giữ 120.000 điểm địch ý dành cho Cảnh Bác Hiên. Có lần vô tình gặp nhau tại câu lạc bộ khi đó Phương Hoài đã chặn Cảnh Bác Hiên ở bãi đậu xe và cảnh báo anh ấy với vẻ mặt khó chịu: "Ngành giải trí không phải là thứ mà những người như cậu có thể tham gia nếu bạn muốn chỉ muốn trải nghiệm. Nhân lúc còn chưa dấn thân vào sâu thì mau chóng rút lại đi… Nếu không, đừng trách tôi đã không chiếu cố cho hậu bối. ”

Sau đó, Cảnh Bác Hiên dần dần mở rộng quy mô của Huyễn Ảnh và chèn ép Hoàn Ngu đến mức không thể nào vực dậy được đó chính là cú vả mặt đau đớn cho mấy người kia.

Giản Thư Dao tiếp tục nói với cô ấy: "Không phải Hoàn Ngu đang chấn chỉnh lại và học theo Huyễn Ảnh để trở phát triển trên toàn bộ phương tiện truyền thông sao, các trang web và ứng dụng tạp chí của nó sẽ bôi đen cậu với quy mô lớn, đừng hỏi tớ làm sao mà tớ biết được, tớ hoạt động trong ngành sản xuất tin tức lâu như vậy tất nhiên đã nghe ngóng được rằng bọn họ đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê hải quân chèo lái phương hướng. Ông ta là muốn bắt nạt, cô lập cậu để cậu vừa không có người hâm mộ lại vừa không thể kiểm soát được tình hình. Tuy rằng ông ta ra sức chèn ép cậu nhưng sau đó lại có thể chèn ép anh trai cậu để từ đó lấy lợi ích của anh trai cậu đi ra để trao đổi, thật là một tên cặn bã!”

Cảnh Huyên mím môi, một lúc lâu sau mới đáp: "Vậy thì bắt đầu trước đi!"

Nếu lần này có người thành công lừa anh trai cô thì lần sau sẽ còn có người hãm hại cô để trấn áp anh cô.

Những chuyện như thế này nhất định phải nhổ bỏ gốc rễ, cô ấy không muốn trở thành gánh nặng cho anh trai mình.

Giản Thư Dao đã biết Cảnh Huyên từ lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy thấy cô cứng rắn như vậy.

Cô ấy không thể nhịn được cười: "Cậu định ra đòn trước như thế nào?"

Cảnh Huyên mỉm cười: "Một thanh kiếm chém ba con đại bàng!"

-

Đã rất khuya mà Lương Đồng vẫn bị hành hạ liên tục, Phương Hoài tuy đã uống một viên thuốc nhưng vẫn không cố gắng được mấy phút, chỉ thọc vài cái xem như là phát tiết ra tất cả sau đó lại mềm xuống dưới rồi lại đè lên trên người cô ta thở hổn hển, cái bụng to như mang thai đè lên bụng Lương Đồng. Sau cơn mê, tất cả những gì còn lại trong cô ta là cảm giác buồn nôn vô hạn.

Ông ta đã già rồi cho dù người đẹp nằm trong ngực cũng không thể nào dựng nổi, cảm giác này đúng thật là vô cùng hoang phí!

Phương Hoài cuối cùng cũng đứng dậy khỏi cô ta rồi hùng hùng hổ hổ bước ra khỏi phòng ngủ mà chửi bới, Lương Đồng thân hình trắng bóng đầy dầu mỡ mà trong lòng cảm thấy buồn nôn.

Nhưng vẫn cảm thấy thật nhẹ nhõm vì cuối cùng ông ta cũng từ bỏ việc hành hạ cô ta. Nếu không phải bây giờ cô ta chỉ có thể dựa vào ông ta thì dù thế nào cô ta cũng không muốn trèo lên giường ông ta.

Lương Huy đi tự thú, cô ta mới không phải vào tù, cuộc sống còn dài như vậy và cô ta vẫn còn nhiều chuyện chưa từng được trải qua, nhiều điều ước của cô ta vẫn chưa thành hiện thực, cô ta thực sự không muốn vào tù!

Sự va chạm yếu ớt của Phương Hoài không hề khơi dậy hứng thú của cô ta chút nào, ngược lại ông ta lại thoải mái rên lên từ bên cạnh, đôi môi đầy nước nhờn của ông ta chu du trên cơ thể cô ta khiến cô ta nổi da gà, nhưng cô phải hợp tác với ông ta giả vờ kêu lên đầy phấn kích.

Cái cảm giác như này thật sự là đủ lắm rồi!

Cô ta đang vô cùng mệt mỏi, khi cô ta đang nhắm mắt ngủ thϊếp đi thì Phương Hoài đã quay lại, Lương Đồng nhìn về phía đó.

Sau đó cả người thiếu chút nữa ngất đi.

Roi da nhỏ, đồng phục và một số đồ chơi tìиɧ ɖu͙© kỳ quặc.

Ông ta nhếch môi cười: "Nào em yêu, chúng ta thay đổi một kiểu khác đi!"

Lương Đồng cảm thấy cả thế giới gần như sụp đổ, cho dù một chút ánh sáng cũng không thể nào len lỏi vào được. Cái cảm giác này được gọi là tuyệt vọng!

“Phương… Giám đốc Phương, em không thể!”

“Không sao đâu em yêu, anh sẽ dạy em!”

Lương Đồng tiếp tục lắc đầu nguầy nguậy, từ tận đáy lòng cô ta thực sự muốn chống lại loại chuyện này.

Ông ta nhất định muốn sử dụng nó, đem một cái gì đó nhét thẳng vào miệng cô ta, Lương Đồng cứ lùi lại để trốn tránh.

Phương Hoài đã đến túm lấy cô ta nhưng không tóm được, cơn tức giận của ông ta tăng lên nhanh chóng.

"Mày con mẹ nó đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Đừng hòng cầu xin tao mà lại khiến tao không thoải mái."

Lương Đồng sững sờ một lúc, sau đó bò tới như muốn lấy lòng ông ta: "Giám đốc Phương anh nói gì vậy, em làm sao dám làm phật lòng anh, em chỉ ... sợ thôi! "Cô ta làm ra vẻ ngại ngùng: " Anh chờ lát nữa nhưng hãy làm chậm lại đi, đừng khiến người ta đau đớn được không. "

Phương Hoài không quan tâm đến cô ta mà chỉ nóng lòng lấy đồ trong tay ra rồi tất cả đều sử dụng hết ở trên giường.

"Ngoan nào em yêu, đêm còn dài lắm cứ thong thả đi ..." Ông ta cười, chính nụ cười đó khiến cả người vô thức Lương Đồng run lên.

-

Sau khi Giản Thư Dao rời đi thì Cảnh Huyên đi lên lầu, Khương Hàn thản nhiên quan sát trong phòng của cô ấy. Trong đó có một giá sách tám tầng với đủ loại sách, tất cả đều là các bài đọc trước khi đi ngủ của cô ấy từ nhỏ đến lớn.

Khi còn nhỏ thì đọc Nghìn lẻ một đêm, truyện cổ Andersen, v.v. Lên đến trung học cơ sở, lại thích làm đẹp nên đã đọc Trương Ái Linh, Wilde , Edgar Allan Poe, nhưng lên cấp 3 lại đọc tiểu thuyết ngôn tình, truyện ngược nhưng nhân vật lại thâm tình, vì yêu sinh hận còn nhớ lúc đó thật sự rất thú vị như thể bản thân đã thực sự trải qua hết cuộc chiến yêu-ghét này đến cuộc chiến khác, phải nói rằng cảm giác đó rất mạnh mẽ.

Vì vậy, cô ấy đã ghi chú rất nhiều và đánh dấu trực tiếp chúng vào cuốn sách.

Trong khi Khương Hàn đang lật xem một trong những cuốn sách đó thì Cảnh Huyên vội vàng chạy tới và cướp lại nó.

Ôi Chúa ơi, có quỷ mới biết cô đã bao nhiêu lần dựa vào hình tượng cô và Khương Hàn để dựng lên hình ảnh các nhân vật vì yêu sinh hận và những ghi chép của cô ấy ghi đều liên quan đến anh.

Nếu để anh thấy được thì cô ấy liền đập vào tường, điều này thật quá xấu hổ.

Hồi còn ở thuở thiếu thời ai chẳng từng thích một người, mọi suy nghĩ của con gái đều liên quan đến người con trai đó, lúc đó thật ngốc nghếch yêu chính là yêu, vì thế mà sẽ thu thập mọi thông tin về anh ta, sẽ mua rất nhiều thứ đồ linh tinh nhưng sẽ không tặng quà và chỉ dám nói rất nhiều lời yêu thương mà trong mơ với anh.

Thật ngu ngốc, vì vậy mới được gọi là tuổi trẻ!

“Cái này ... Không được xem!” Cảnh Huyên ôm vào trong lòng, trầm giọng mà nói.

Anh ấy nhướng mày và cười: "Có bí mật gì không?"

Cô ấy "ừm" một tiếng rồi bảo: "Dù sao thì cũng không thể xem được!"

Anh xoa đầu cô: "Được rồi, anh sẽ không xem đâu!"