Chương 30

Trong những ngày gần đây, giới giải trí thực rất bất ổn, đầu tiên là Lương Đồng một trong bốn tiểu hoa đán mới đã gây scandal, sau 《 một đời trường ninh》 nữ diễn viên thứ hai của đoàn phim "I Changning" bị hack, sau đó lộ ra một vụ gièm pha, bê bối hơn mười năm trước phía sau.

Lương Đồng có ngoại hình nổi bật, xuất chúng, hơn nữa với sự quyến rũ và dễ thương, trong giới giải trí ngày nay, nơi mà ngoại hình là tất cả thì trở thành người đứng đầu trong bốn tiểu hoa đán mới là điều chính đáng. Nhưng nếu thêm scandal nữa thì lại là chuyện khác, dù trước đây có bao nhiêu người quỳ gối liếʍ láp nữ thần trên màn ảnh, thì giờ đây tất cả đều là tăm tối, thậm chí con đường cũng trở nên tăm tối, cô ấy đã ngã xuống từ điểm xuất phát cao như vậy. Thử tưởng tượng mà xem.

Về phần Cảnh Huyên, người có thể đóng trong vở kịch của Vu Tại Trung và đóng vai nữ thứ, dù có nhan sắc đẹp tuyệt vời và kỹ năng diễn xuất tốt đến đâu, thì với tư cách là một người mới, cô ấy sẽ khó tránh khỏi bị người ngoài lên án và nghi ngờ.

Có thể nói, ngay từ lúc bắt đầu dư luận đều không đứng về phía cô, xuất phát điểm của cô ấy có thể nói là trầm như chui.

Nhưng sau khi bị Lương Đống và Lương Huệ vu cáo hãm hại, cha cô đã bị sa thải, cô giành được rất nhiều cảm tình dù ban đầu không được sủng ái.

Bên cạnh hiệu ứng hâm mộ do Khương Hàn gây ra trước đó, fan của Khương Hàn ủng hộ Cảnh Huyên hết mực để bênh vực tôn nghiêm của thần tượng, đóng vai trò quan trọng trong việc định hướng dư luận.

Cô ấy và Lương Đồng, chính là 2 cực trái ngược nhau.

Cha của Cảnh Huyên chính là người gây tranh cãi nhiều nhất, từng là một biểu tượng của thời đại, với tư cách là một diễn viên ưu tú, trình độ chuyên nghiệp và sự cống hiến của Cảnh Dịch Hiền là điều rõ như ban ngày đối với cả trong và ngoài ngành, nhưng hành động của ông ta thật không thể tha thứ nổi.

Năm đó Thiệu Tịnh Viện gả cho Cảnh Dịch Hiền, thời điểm có thể nói là chấn động một thời, khi đó Thiệu Tịnh Viện so với Cảnh Dịch Hiền có chút lớn hơn, hơn nữa Thiệu Tịnh Viện là người theo đuổi Cảnh Dịch Hiền, quá trình không biết như thế nào, nhưng Cảnh Dịch Hiền cuối cùng cũng bộc bạch, ở một trong tiết mục, hắn nói: “Tôi thực sự may mắn khi có thể gặp được cô ấy, cô ấy rất tốt,tôi không có gì báo đáp cả, chỉ có thể đối xử tốt hơn với cô ấy.”

Năm đó bao nhiêu người hâm mộ hai người bọn họ, một cặp đôi kiểu mẫu, đồng thoại bất diệt trong làng giải trí, mẫu mực phu thê, giới giải trí bất diệt đồng thoại, nhưng cuối cùng, hóa ra lại không thể chịu được.

Mà Cảnh Bác Hiên và Cảnh Huyên, lại trở thành vật hi sinh trong tình yêu dị dạng này.

Trên đời này có rất nhiều cuộc hôn nhân không có tình yêu, cũng có thể duy trì tốt đẹp, hạnh phúc mà qua một đời.

Nhưng Cảnh Dịch Hiền không phải là người che giấu được hết mọi chuyện, Thiệu Tịnh Viện lại quá mức cao ngạo, sự việc phát triển đến này bước, là điều không thể tránh khỏi.

Giang thúc nói với Cảnh Huyên rằng: “Khi đó tiên sinh đã nói lời xin lỗi với thái thái, nói không nên lừa gạt bà ấy, quả thực sau khi tiên sinh kết hôn cùng thái thái đã nỗ lực thay đổi bản thân, nhưng xu hướng tìиɧ ɖu͙© là một thứ gì đó dường như bản năng của loài vật, một khi đã xác định, liền rất khó có thể thay đổi.”

Cảnh Huyên làm một người con gái, đứng ở góc độ của mẹ cô xem, “Nếu đã không thể khống chế, vậy thì vì cái gì mà kết hôn? Vì cái gì muốn sinh con? Vì cái gương mặt đáng thương đó, hắn đã huỷ hoại đâu chỉ ba người.”

Cô không thể ngừng nghĩ lại về những điều nhỏ nhặt khi còn bé, kỳ thực cha cô đối xử với cô và gia đình rất tốt, chính vì ông rất tốt nên cô không thể phân biệt được đó là tình yêu thực sự hay là cảm giác tội lỗi nữa.

Sau khi mẹ cô qua đời, cha cô liền xảy ra chuyện, tuy rằng thù oán giữa hai người bọn họ đã được làm rõ nhưng dư luận vẫn là suy đoán, cho rằng chuyện này quá mức trùng hợp, rất nhiều người cho rằng đây là một vụ tẩy trắng có chủ mưu trước khi chết, chấn thương, tổn thương, có thể sẽ tiếp tục rước họa vào thân.

Cảnh Huyên vẫn luôn muốn tạo nên tên tuổi của mình, có thể nói trong giới giải trí cô không thể biện bạch được cho cha mình, ít nhất cô có thể khiến cho mọi người biết được cô là người như thế nào, cha cô là người như thế nào.

Cứ tưởng nó vẫn còn ở đó, hiện giờ quay đầu nhìn lại, nó như là một trò cười vậy.

Cảnh Huyên cả đêm đều ngủ không ngon, ngôi nhà thân quen, căn phòng quen thuộc, lại không còn cái cảm giác quen thuộc ấy nữa, cái nơi này, lần đầu tiên khiến cô cảm thấy xa lạ, ngột ngạt.

Có lẽ là do cô ấy vặn vẹo quá nhiều, đánh thức Khương Hàn, hắn một tay xoa xoa đầu cô, hỏi : “Ngủ không được?”

Nàng rầu rĩ mà “ưm” một tiếng, sau đó chui vào trong vòng tay của anh, trên người hắn thực ấm áp, khiến người ta có cảm giác an tâm.

Cô hỏi hắn, “Khương Hàn, anh không phải cũng thích đàn ông chứ?”

Khương Hàn suýt chút nữa hết hơi, khiến cô ấy rùng mình một cái, “Nghĩ cái gì vậy!”

Cảnh Huyên đưa tay ôm lấy eo anh, ôm anh chặt hơn nữa, nghe vậy cô cười, “Cho dù anh có cong, em cũng sẽ đem anh nắn thẳng lại, bằng không em sẽ rất đáng thương.”

Khương Hàn buồn cười gõ vào trán cô “Xem não của em cả ngày kìa,tanh là thẳng hay cong, em cứ thử xem rồi sẽ biết.”

Cảnh Huyên bĩu môi, “Mẹ em cố gắng nhiều năm như vậy, con sinh hai đứa rồi, cũng không phát hiện ra ba là cái…… Cái đó nha!” Nói đến đồng tính, Cảnh Huyên dừng một chút, từ đáy lòng cô ấy không muốn tiếp nhận sự thật này.

Khương Hàn trầm tư suy nghĩ, “Một hai lần còn có thể giấu đến qua đi, nhưng chuyện như tìиɧ ɖu͙©, hay đồng giới và khác giới, ở trên giường biểu hiện thật sự rõ ràng,dì…… Không, mẹ không phải là người không thông minh, không nên lâu như vậy không nhận thấy điều đó.”

"Vậy nên là còn hay không còn ẩn tình khác?”

Khương Hàn nhẹ nhàng lắc đầu, “Anh không biết, hai người đều đã qua đời, lão nhân gia hai bên biết chuyện đều đã không còn , cụ thể là vì cái gì, rất khó có thể phán.”

Bà nội mất sớm, ông ngoại và ông nội cũng đã chết vì bệnh, chỉ còn lại bà ngoại, bà ấy đã tái hôn, Cảnh Huyên cùng nàng, thật sự không có gì đáng nói, năm đó mẹ cùng ông ngoại cãi nhau ác liệt, sau bà ngoại vẫn luôn bất mãn, hiện tại ông ngoại ly thế, bà ấy trừ mỗi năm đều về thăm mộ, bình thường sẽ không trở về.

Cô suy nghĩ một hồi, rồi thở dài một hơi, "Em cũng nghĩ chuyện năm đó xảy ra chỉ là một sự hiểu lầm, nhưng đối với một người như anh trai em, không có chứng cứ xác thực, sẽ không hận ba đến như vậy!”

“Được rồi, đừng nghĩ gì nữa, ngủ đi!”

Đêm nay, Cảnh Huyên rất yên ổn, một người có tư thế ngủ rất khó coi, không hay ôm ấp như cô vậy mà nằm ngoan ngoãn trong vòng tay anh, không nhúc nhích.

Đến lúc nửa đêm, cô lại phát sốt, cả người nóng bừng, còn nói nói mớ, anh đưa tay sờ trán cô, cô đột nhiên bắt lấy cổ tay của anh, hét lên vô nghĩa, “Ông ngoại, ông ngoại, có con nhện cắn vào trán cháu, cháu sợ lắm……”

Cô nắm chặt lấy anh, anh chỉ có thể dỗ dành cô, rồi rút tay về, cô ấy không chịu, khóc lóc nói: "Ông ngoại, ông mau qua đây đi, con nhện muốn chạy mất rồi……”

Nhiệt độ cơ thể quá cao, lại bắt đầu nói nhảm, Khương Hàn sợ cô đau đầu, chỉ có thể nhanh chóng giúp cô mặc thêm quần áo, một tay bị cô liều mạng nắm chặt, chỉ có thể một tay mặc quần áo cho cô, khi mặc áo cho cô, thế nào mà giữ không được.

Anh cau mày, lại kiên nhẫn mà dỗ dành cô, “Huyên Huyên, nghe lời, chúng ta mặc quần áo vào, đi bệnh viện.”

Cô nức nở khóc hai tiếng, rất không hợp tác, Khương Hàn cuối cùng trực tiếp đem cô ôm vào trong lòng, nhanh chóng giúp cô mặc quần áo.

“Ngoan, đừng nắm quần áo anh, nâng tay lên nào…… Đừng nhúc nhích, trước tiên đừng xuống dưới, anh đeo giày cho em…… Đừng nghịch, lại nghịch anh sẽ đánh em một trận!”

Thật vất vả cuối cùng cũng mặc được!

Anh cầm một kiện áo khoác khoác ở trên người, sau đó liền lấy chìa khóa xe, ôm cô đi thật nhanh ra ngoài, đó là của chú Giang, từ vùng ngoại thành chạy tới bệnh viện, mất một tiếng rưỡi đi xe, cũng may là chỉ mất 40 phút, may mà sau nửa đêm, trên đường không có người.

Nữ bác sĩ và hai y tá trong phòng cấp cứu đang chợp mắt, Khương Hàn đột nhiên xông vào đi, làm cả ba người đều tỉnh, lập tức đứng dậy, theo thói quen liền hỏi: "Tình trạng người bệnh thế nào?”

Khương Hàn đem Cảnh Huyên đặt ở trên giường quan sát, nhanh chóng trả lời, “Sốt cao, nói mê sảng,cho uống Tylenol chưa đến một giờ, không thấy hiệu quả."

Nữ bác sĩ với hai y tá lúc này mới thấy rõ người tới là ai, nữ bác sĩ kích động đến suýt chút nữa cầm không được ống nghe bệnh, nếu không phải nhờ có chuyên môn chuyên nghiệp, không cách nào nhìn người bệnh đau khổ, họ có thể phát điên vì nó.

Nữ bác sĩ đã kiểm tra Cảnh Huyên và xác nhận sốt vì “Virus cảm mạo”, sau đó đã tiêm một liều thuốc hạ sốt.

“Ngài đừng lo lắng, thuốc tiêm sẽ có hiệu quả mau thôi, qua lúc nữa sẽ hạ sốt, tôi kê đơn thuốc cho ngài, nhớ uống thuốc đúng hạn.”

Cảnh Huyên ngủ thϊếp đi, làn da tái nhợt, phát sốt, sắc mặt đỏ bừng đến dọa người, làn da như trong suốt vậy.

Anh bước tới, vỗ nhẹ vào đầu cô, xin y tá một ít nước cho cô uống, cô thất thần, phun một nửa nước ra, anh giúp cô lau, vừa lau vừa dỗ dành cô.

Ngoan, đừng cầm cốc, nghe lời.”

“……”

Nữ bác sĩ cùng hai y tá ở bên cạnh nhìn cảm thấy, trái tim thiếu nữ như muốn tan chảy, nếu có một ngày được nghe ảnh đế nói chuyện với ngữ khí như vậy, dù chỉ một câu cũng đáng cả đời này.

Ài, cô gái này thật đúng là may mắn.

Vừa rời đi, nữ bác sĩ gọi điện cho anh, sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: “Điện thoại của phòng cấp cứu, luôn có bác sĩ canh chừng, Khương lão sư có việc có thể gọi điện thoại trực tiếp.”

Khương Hàn “Ừm” một tiếng, bế Cảnh Huyên đi ra ngoài, cô đột nhiên tỉnh lại , nhướng mắt hỏi anh, “Tam ca, đây là đâu?”

“Bệnh viện, hiện tại anh đưa em về nhà, nếu thấy không thoải mái nhớ nói cho anh biết, hơn nửa đêm phát sốt, nếu không có anh ở đây, em có phải định để sốt đến ngốc không? Hửm?”

Cảnh Huyên dựa vào người ann, có chút yếu ớt, vừa nói câu “Ưm”, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Anh còn muốn giáo huấn cô thêm hai câu nữa, kết quả cô lại ngủ thϊếp đi mất, khiến cho anh một chút nóng nảy đều không có.

Nữ bác sĩ cùng y tá chính mắt nhìn ảnh đế rời đi, và nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người.

“Ôi, tôi cũng muốn có một người anh trai như thế này!”

“Cô gái đó thật hạnh phúc!”

“Cô gái đó hình như có vẻ rất quen, không phải là nữ thứ số hai trong bản tin mấy hôm trước sao? Tên Cảnh Huyên?”

“A, cô vừa nói như vậy, ta dường như nhớ ra rồi.”

Cảnh Huyên trước kia không nổi tiếng, mặc dù tin tức được đưa ra nhưng phần lớn đều là ảnh chụp lại, nhìn cô trông thế nào cũng dễ nhớ nhưng khi nhìn thấy thì khó có thể nhận ra.

“Ai dô, cô gái mềm mại, vừa nhìn liền thấy không giống loại người như vậy, dư luận bây giờ thật đúng là đáng sợ. Cả đoàn phim cùng ảnh đế đều ra mặt thay cô nói, thật là đáng thương.”

“Không phải rõ rồi sao, không có cách nào, xã hội hiện tại chính là như vậy, hai ngày nay tôi đều thấy nhiều người đứng ra nói thay cho Cảnh Huyên, tất cả chỉ là suy nghĩ muộn màng, và khi có chuyện xảy ra, họ thậm chí rắm còn không dám đánh."

“Bỏ đi, chúng ta cũng không có quyền yêu cầu người ta bảo vệ mạng sống của mình, đó là bản chất của con người. Có thần tượng ở đây, cô gái nhất định không sao rồi, ta thần tượng ở trong vòng lăn lộn nhiều năm như vậy, danh tiếng và sự nổi tiếng tốt, mọi người đều bán tín bán nghi, chỉ cần cô gái vô tội, ảnh đế nhất định vì cô ấy mà đứng ra bênh vực.” Một tá là Khương Hàn fan não tàn của Khương Hàn, không phải không có sự kiêu ngạo vào lúc này.

Một y tá khác trêu chọc cô: “Hắc, thật kỳ lạ khi cô không nhảy dựng lên khi nhìn thấy thần tượng của mình!"

“Đừng có hoài nghi sự chuyên nghiệp của tôi nữa có được không, hơn nữa cô không nhìn thấy thần tượng đang ở đó lo lắng cho cô gái kia sao? Tôi hiện tại nhào tới muốn xin chữ ký và muốn chụp ảnh chung, tôi còn là người sao?”

“Ha ha ha, cô vĩ đại nhất!”

Y tá nhỏ bĩu môi, “Nói rồi mà cô còn không hiểu, nói thế này đi, trong tất cả các fans của các minh tinh, thần tượng tôi là người lý trí nhất và có trật tự, có khả năng kiểm soát hiện trường là nhất cô hiểu không? Xung đột và mâu thuẫn chung chung căn bản không cần thần tượng bận tâm chút nào, người hâm mộ có thể giúp anh ấy xử lý tốt nhất... Ài, không nói với cô nữa, nói nữa cô cũng không hiểu."

Y tá nhỏ nói xong liền đi kiểm tra Weibo, không có ai biết, thật ra cô là thành viên của câu lạc bộ Backend, chuyên làm về poster và các loại fanart. Cô ấy có kỹ năng ps hạng nhất, họa sĩ độc quyền có hơn 1000 người hâm mộ.

Khi tan ca về nhà, cô lập tức lấy máy tính bảng đem hình ảnh Khương Hàn ôm Cảnh Huyênh vẽ ra, sau đó đăng lên weibo với bức tranh:

Khương Hàn Cảnh Huyên Freya hôm nay gặp lại anh trai chúng tôi và anh ấy lại sụt cân. Tôi cảm thấy rất đau khổ. Anh ấy đã đưa em gái Cảnh Huyên đến gặp bác sĩ. Cô ấy là một cô gái rất mềm mại và dễ thương. Cô ấy có vẻ rất đơn giản và tốt bụng. Hãy ủng hộ cô gái, hỗ trợ các anh em! ps: cấm hết hình, cấm chuyển nhượng lần 2, cấm kinh doanh, cấm logo.

Số lượng tranh do họa sĩ độc quyền sản xuất tuy ít nhưng đều là sản phẩm chất lượng cao, bức tranh lần này còn đẹp hơn nữa, một nhóm ôm bức tranh, ước gì mình là người trong vòng tay của Khương Hàn.

“Anh trai đẹp trai đã lên một tầm cao mới, anh họa sĩ, anh có nghĩ mình đang cố tình làm đẹp không?"

"Lầu trên thiểu năng, sự xuất hiện của anh tôi đã hạ gục hết tất cả!"

“Chồng à, anh nói xem có phải anh muốn chia tay hay không vậy, anh vậy mà lại đi ôm nữ nhân khác, hu hu hu~"

“Buông cô gái kia ra, để tôi tới!”

“Lầu trên lầu trên lầu trên, rõ ràng là anh chúng ta cùng tồn tại nhan sắc và trí tuệ đừng chỉ khen tướng mạo, xem ra là chúng ta quá nông cạn! Ha ha ha ha ha ~”

“Đã nói là buôn cô gái kia ra đi, cô gái cho anh, lão công cho tôi, nói xong rồi!”

“Chẳng lẽ chỉ có một người quan tâm lão công hơn nửa đêm ôm người ta đi xem bệnh sao? Đây là ở cùng một chỗ, hay vẫn là ở cùng một chỗ?”

“Mẹ ơi, cứu con, thành phố sợ quá, con muốn về nông thôn!”

“……”

Bên này rất vui vẻ, nhưng Khương Hàn lại rất đau lòng, nha đầu này bắt đầu hạ sốt liền đổ mồ hôi, không ngừng đá chăn, máy sưởi mở ra thì bị cô tắt đi, chăn đắp lên người bị cô đá rơi xuống hết, một chút cũng không khiến người ta bớt lo được.

Cuối cùng anh chỉ có thể đè nửa cái thân mình lên người cô, để cô không thể động đậy được nữa.

Sớm biết như vậy nên ở lại bệnh viện quan sát một thời gian, vừa rồi bác sĩ đề nghị sợ thu hút người nhìn, không phải bệnh viện quen thuộc, không biết an ninh như thế nào nên để không gây ra phiền toái liền mang thuốc quay trở lại.

Không ngờ cô ấy lại ồn ào như vậy, sau này nếu bị sốt thì phiền phức lắm.

Ngày hôm sau tỉnh lại, hai người vẫn còn duy trì tư thế ngủ như vậy, Cảnh Huyên là ngủ no rồi, Khương Hàn lại bị nàng hành đến vừa mới được ngủ, Cảnh Huyên mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang sát gần của anh, cảm nhận được hắn cả người trọng lượng, đáng xấu hổ mà…… Nghĩ lung tung!