Chương 55

Editor: Yue Yue

"Không phải ngày mai em mới về à?" Khương Hàn kéo cô ra khỏi ngực mình, hỏi cô.

"Dạ, xảy ra việc ngoài ý muốn nên trở về trước, anh thì sao, sao giờ này lại ở nhà, em còn tưởng rằng trong nhà có trộm, lịch trình tháng này không phải kín hết rồi sao?" Cảnh Huyên ra khỏi ngực anh, cởi túi xách và áo khoác ra, ném lên trên giá treo đồ ở cửa ra vào, sau đó mới kéo tay anh đi vào phòng khách.

Tay cô mềm mại, lòng bàn tay đã có vết chai, là vết chai hình thành do treo dây cáp, anh dùng ngón tay chậm rãi vuốt ve, hỏi cô: “Quay phim có mệt không?”

Cảnh Huyên giật mình, đây thật sự là một đề tài không vui, cô ở đoàn làm phim không đến hai tháng, nhưng lại giống như qua hai năm. Đoàn làm phim rất hài hòa, mọi người hợp tác với nhau cũng rất vui vẻ, đương nhiên là dưới tình huống cô không có mặt. Tuy rằng cũng không có ai công khai chèn ép cô, nhưng cái kiểu âm thầm lạnh nhạt và coi thường kia càng khiến cho người ta chán nản hơn.

Tuy nhiên, cô không muốn nói những lời này với Khương Hàn, đáp lại anh bằng một tiếng cười: “Khá tốt, nhưng mà lần đầu tiên quay loại phim này, thể lực tiêu hao rất nhiều, em gầy mất rồi!” Cảnh Huyên xoay một vòng trước mặt anh cho anh xem: “Có phải không?”

Anh kéo cô vào lòng, nắm lấy vòng eo vốn đã mảnh khảnh của cô: “Ừm, gầy rồi.”

Cảnh Huyên bị anh làm nhột, vừa cười vừa tránh. Không cẩn thận suýt chút nữa đập vào góc bàn, Khương Hàn nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại.

Anh nhéo nhéo mặt cô: “Bất cẩn, khi nào mới có thể trưởng thành đây hả?”

Cảnh Huyên thè lưỡi với anh, tiến lại gần hôn khóe môi anh. Vóc người anh cao, kiễng chân lên rất vất vả, cô dứt khoát giẫm lên mu bàn chân của anh, vươn tay ôm lấy cổ anh, cả người treo trên người anh.

Khương Hàn rất phối hợp ôm eo cô, cúi đầu, làm nụ hôn thêm sâu.

Phòng khách quá lộn xộn, lúc Khương Hàn ôm cô đi vào phòng ngủ, cô nhịn không được hỏi một câu: “Anh đang làm gì thế? Khiến cho căn nhà lộn xộn như vậy.”

"Tìm một phần tư liệu, đã mấy năm rồi, công ty không còn bản sao lưu nữa, anh tìm xem trong nhà còn giữ không."

Chuyện công việc, Cảnh Huyên không tiếp tục hỏi nữa.

Ngày hôm sau, Cảnh Huyên còn chưa tỉnh, Giản Thư Dao đã vội vội vàng vàng gọi điện tới, Cảnh Huyên giật mình, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, vội vàng nghe máy.

"Huyên Huyên, tớ đã liên lạc với bác sĩ ở Thụy Sĩ, lát nữa sẽ bay qua đó, cậu không cần tiễn tớ đâu, tớ chỉ muốn nói với cậu một tiếng thôi."

Cảnh Huyên không hiểu rõ lắm: “Phá thai mà phải chạy đến tận Thụy Sĩ à?”

Giản Thư Dao dừng một chút, giọng nói hơi trầm thấp: “Không phải, tớ định sinh đứa bé ra. Ở lại trong nước, bố tớ chắc chắn sẽ gây rắc rối cho tớ, tớ phải đi xa hơn một chút, tìm một nơi ông không thể tìm thấy tớ.”

"Tại sao?" Cảnh Huyên hơi sững sờ: “Cậu điên rồi à?” Một bà mẹ đơn thân nuôi con nhỏ, thứ phải chịu đựng còn nhiều hơn trong tưởng tượng.

"Buổi sáng tớ đến bệnh viện, sau khi kiểm tra xong bác sĩ nói, tử ©υиɠ dị dạng, vốn không dễ mang thai, cho nên đề nghị giữ em bé lại, nếu như phá thai, sau này có thể sẽ không sinh được nữa." Cô ấy cười cười: “Tớ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định sinh ra, cậu nói xem cái tử ©υиɠ vốn không dễ mang thai của tớ, một phát là trúng luôn, có phải là duyên phận hay không?”

Cảnh Huyên cũng không biết nói gì, chỉ hỏi cô: “Cậu nghĩ kỹ chưa?”

"Ừ, nếu sinh ra, có thể tớ sẽ hối hận, nhưng nếu không sinh, có lẽ cả đời này tớ cũng không thể tha thứ cho bản thân mình. Vì vậy, so ra, tớ thà chọn cái đầu tiên. Cậu biết mà, tớ vẫn luôn là một người sẵn sàng chấp nhận rủi ro.”

"Được, tớ sẽ gạt chú thay cậu, đến lúc cậu sắp sinh tớ sẽ đến, ở bên cậu."

-

Khi kết cục của "Một đời Trường Ninh" được chiếu, Cảnh Huyên đang quay "Hủy diệt đếm ngược", khi đó fan của Ôn Viện Viện xuất hiện gây chuyện, nói vị trí đứng đầu của nữ thần bọn họ cô bị chiếm mất, thế mà nữ thần lại hạ mình diễn vai nữ số 2, mà người diễn vai nữ số 1 còn là một người mới, quả thực không thể nhịn được, vì thế nhanh chóng làm loạn lên. Khi đó Trang Bạch đã đưa Ôn Viện Viện đi dưỡng thai, ở ẩn, cũng không chú ý đến chuyện bên ngoài, cho nên không thể kịp thời ngăn cản, chậm mất nửa ngày mới phản ứng lại, tuy rằng dập lửa rất nhanh, nhưng chiến hỏa vẫn còn thiêu đốt, thậm chí còn cháy đến chỗ fan của Trình Nghệ Hiên.

"Nữ số 3 đổi từ Lương Đồng sang Trình Nghệ Hiên, cuối cùng dứt khoát rút lui. Nữ thần chúng ta bận rộn lâu như vậy, đến cuối cùng lại phí công, thế này chẳng phải là lãng phí thời gian sao? Rốt cuộc là ai giở trò ở phía sau, trong lòng mọi người đều hiểu rõ.”

"Có vài người có chỗ dựa liền không thèm quan tâm ai, giẫm lên hai đại nữ thần, thật sự cho rằng fan của các nữ thần đều chết hết rồi sao?"

"Chuyện liên quan đến danh dự, vĩnh viễn không thỏa hiệp, cùng nữ thần chiến đấu đến cùng.”

......

Đại khái chính là như vậy, một đám người phẫn nộ, bất bình, cho rằng Cảnh Huyên hủy hoại danh tiếng nữ thần các cô nên đơn phương gây sự với Cảnh Huyên nửa tháng. Vốn dĩ loại chuyện không có thật này càng giải thích càng bị bôi đen, Giản Thư Dao bảo cô xử lý lạnh, đừng làm loạn thêm, dù sao bản thân Lạc Thịnh Huy rất ghét việc dựa vào chuyện không liên quan để tạo nhiệt độ, một khi xảy ra, mặt mũi hai bên đều không dễ nhìn, hiệu quả thì vẫn có, một bên cãi nhau, bên kia không phối hợp, đương nhiên là không gây sự nổi.

Đến cuối cùng gần như biến mất không tung tích.

Chỉ là gần đây "Một đời Trường Ninh" ra bốn tập đặc biệt, phim và hậu trường xen kẽ với nhau, giải mã những chuyện đằng sau ống kính trong quá trình quay phim.

Có anh quay phim chuyên quay hậu trường, anh ấy là người đầu tiên phát hiện Cảnh Huyên và Khương Hàn có cảm giác CP, quay không ít cảnh của hai người. Khương Hàn ngồi xổm trên mặt đất dỗ dành Cảnh Huyên, Khương Hàn đưa tay lau nước mắt cho cô, Khương Hàn xoa tóc cô, ánh mắt đầy cưng chiều của hai người chiếm nguyên một tập đặc biệt.

Lấy nam nữ chính ra tạo đề tài vốn là chuyện rất bình thường, nhưng fan Trình Nghệ Hiên không hiểu sao lại bùng nổ.

Một bộ phận fan vẫn là fan couple của Trình Nghệ Hiên và Khương Hàn, nhớ năm đó đoạn tình yêu ngắn ngủi mà mơ hồ kia đem đến không gian tưởng tượng cho vô số người, mà hiện tại, gần như đã bổ sung thêm Cảnh Huyên là bên thứ ba chen chân vào.

Fan của Cảnh Huyên coi như lý trí, không chiến đấu trực diện với fan Trình Nghệ Hiên mà dùng phương thức chuyển đề tài để khống chế bình luận, nhưng bất đắc dĩ thế công của fan Trình Nghệ Hiên quá mãnh liệt, đã có chút không thể khống chế.

Cảnh Huyên nhìn nhóm fan nhỏ của mình đối mặt với số lượng fan nữ thần khổng lồ, tuy giống như châu chấu đá xe nhưng vẫn kiên trì như trước, cô cảm thấy vừa cảm động, vừa tức giận, tức giận những người bám lấy cô không buông.

Sau khi cô tức giận, trực tiếp đăng một weibo:

Cảnh Huyên freya: Tôi không thể nào mổ xẻ nội tâm của mình cho mọi người xem, hình như tôi làm cái gì cũng sai, càng đi lên càng cảm nhận được sự đáng sợ của bạo lực ngôn ngữ. Ai có thể vỗ ngực nói rằng tôi đã dùng thủ đoạn không chính đáng với Trình Nghệ Hiên? Ai có thể thực sự hiểu những diễn viên như chúng tôi rốt cuộc là loại người gì? Mò được một chút bụi bặm nổi trên bề mặt liền lấy danh nghĩa của Thượng Đế để đi tuyên án, không khác gì gϊếŧ người. Trình Nghệ Hiên, phiền cô dẫn fan của cô quay về, nói tôi đối phó cô, thật sự là quá xem trọng tôi, cũng quá xem trọng bản thân cô rồi, tôi không có rảnh rỗi như vậy, cũng không cần phải dùng loại thủ đoạn ghê tởm đó.

Đây là lời hồi đáp trực tiếp nhất của Cảnh Huyên đối với chuyện này, ngày hôm đó bài đăng này bị bàn tán sôi nổi, sau đó cho dù người khác nói gì, Cảnh Huyên cũng không đáp lại.

Mà Trình Nghệ Hiên, vẫn không lộ diện, qua hơn hai mươi giờ sau mới đáp lại, nhưng cũng không phải Trình Nghệ Hiên…

Trình Nghệ Hiên: Tôi là trợ lý của cô Trình, trước mắt tạm thời thay cô Trình quản lý Weibo, bản thân cô ấy hiện tại đang bận rộn công việc, không có thời gian, đợi cô ấy rảnh tôi sẽ chuyển lời tới cô ấy, mời cô ấy nghiêm túc xử lý chuyện này.// Cảnh Huyên freya

Trạng thái trốn tránh rõ ràng như vậy, Cảnh Huyên cảm thấy ngực bị nghẹn đến khó chịu, uổng công lúc ấy cô còn cảm thấy cô ta đáng thương.

Thật buồn cười!

Một chuyện rất đơn giản, Trình Nghệ Hiên lộ diện trấn an fan một chút, giải thích một chút, việc này xem như qua đi.

Thế nhưng cái thái độ mông lung trốn tránh này lại càng châm ngòi ngọn lửa vô danh cho đám người không hiểu chuyện kia.

Sự việc thật sự không lớn, thậm chí mua một đợt thủy quân là có thể che lấp đi những bình luận chửi bới ác ý kia.

Nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi.

Cảnh Bác Hiên dẫn cô ra ngoài ăn cơm, cô rầu rĩ không vui.

"Nếu thật sự không vui thì đừng làm, anh cũng không phải không nuôi nổi em. Khương Hàn cũng không phải không nuôi nổi em.”

"Em không thèm phụ thuộc vào người khác đâu, rất bị động, nếu ngày nào đó bị vứt bỏ, bộ dạng càng đáng thương!" Cảnh Huyên nói như vậy, từ trước đến nay cô luôn cho rằng trong tình yêu, bình đẳng mới có động lực duy trì lâu dài.

"Em không tin tưởng anh như vậy à?"

"Haiz, không phải không tin được, nhưng mà tương lai dài như vậy, biến số lớn như vậy, ai dám nói chính xác chứ!"

Hai người ngồi trong phòng kiểu Nhật trang trí tinh xảo, uống bia, ăn xiên nướng, tuy Cảnh Bác Hiên cứ cười nhạo khẩu vị của cô, nhưng hai người đều cảm thấy đã lâu rồi không vui vẻ thoải mái như vậy.

"Cạn ly, anh, anh cũng nên yêu đương đi, tìm chị dâu cho em, đừng lúc nào cũng tập trung tinh thần và sức lực vào công việc, anh nhìn xem mỗi ngày anh đều mang một bộ mặt không chút thay đổi - mặt lạnh như tiền, vừa nhìn đã biết là không được tình yêu nuôi dưỡng." Cảnh Huyên lắc đầu nói, cười khanh khách.

Cảnh Bác Hiên búng trán cô một cái: “Nói nhảm nhí cái gì đó!”

Cảnh Huyên trốn sang một bên: “Vốn là vậy mà! Nhìn anh kìa, sống nhàm chán biết bao!” Đâu chỉ là nhàm chán, quả thực đơn điệu đến mức khiến người ta hoài nghi có phải anh ấy thật sự bị lãnh cảm hay không!

"Anh, không phải... anh bị bệnh gì không tiện nói ra đó chứ?” Cảnh Huyên bỗng nhiên tiến lại gần hỏi: “Nếu có bệnh thì phải chữa sớm một chút, hiện tại y học rất phát triển, anh cũng đừng ngại..."

Cảnh Bác Hiên hít sâu một hơi, vỗ một cái vào gáy cô: “Muốn ăn đòn hả!”

Cảnh Huyên thè lưỡi với anh ấy: “Anh đừng thẹn quá hóa giận nha! Anh đã bao nhiêu tuổi rồi, đến bây giờ còn chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, không bình thường chút nào... A, hay là anh nuôi tình nhân ở bên ngoài, kiểu không yêu đương mà chỉ qua đêm ấy?... Anh, em nói cho anh biết, chuyện phá hủy tam quan như vậy, anh dám làm thì em dám tố cáo anh nha! Chúng ta không thể làm thế!”

Càng nói càng quá đáng, Cảnh Bác Hiên nhéo lỗ tai cô: “Anh thấy em say rồi, đi, đưa em về nhà!”

"Đừng, Khương Hàn biết em lại uống rượu nữa thì sẽ tức giận.” Hai tay cô ôm lấy lỗ tai mình, bĩu môi tố cáo Cảnh Bác Hiên: “Đau đấy! Anh không thể dịu dàng một chút à, hèn gì không lấy được vợ.”

Cảnh Bác Hiên trêu chọc cô: “Yo, vừa mới lập gia đình vài ngày, trái tim cũng bay rồi à, sao không thấy em sợ anh trai em tức giận nhỉ!”

"Không không không, vậy thì không giống đâu, anh em như thể tay chân, đàn ông là quần áo. Tay chân người khác không cướp được, quần áo người khác có thể mặc đi mất, anh biết không?”

“Lý lẽ hoang đường từ đâu ra thế!” Cảnh Bác Hiên lắc đầu cười khẽ, đối với em gái mình, một chút nóng nảy cũng không có, chỉ còn lại đáy lòng mềm mại.

Nhét cô vào trong xe, cô còn ríu rít không ngớt, anh ấy xoa huyệt thái dương gọi điện thoại cho Khương Hàn: “Cậu ở đâu? Mau dẫn vợ cậu về đi, uống say xong phiền chết đi được…”