Chương 32: Gặp mặt

Buổi tối Tưởng Mục Nghiêu trở về khách sạn, tiện tay bật TV, vừa hay người dẫn chương trình đang đưa tin mới nhất về cơn bão.

“Hiện tại cơn bão Mork thứ tư trong năm nay đang ở phía đông bắc, rất gần nước ta, dự kiến bão sẽ đổ bộ vào bờ biển phía Đông Nam Trung Quốc vào ngày 30, lần này siêu bão giật từ cấp 14 đến cấp 15, tỉnh Phúc Kiến đã huy động phòng chống bão…”

Gần như cùng lúc đó, điện thoại của anh nhận được cảnh báo về cơn bão, anh bấm vào, tin tức phía dưới khiến anh chú ý, cơn bão lần này sẽ mạnh hơn cơn bão Spoto đổ bộ vào phố Đông Môn năm đó, có lẽ lần này vẫn đổ bộ vào phố Đông Môn, hiện tại mọi người đều lo sợ.

Nếu anh nhớ không lầm thì Giang Niệm Kiều đang ở đó.

Cảnh tượng bi thảm khi cơn bão Spoto đổ vào phố Đông Môn năm đó đến tận bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ.

Tưởng Mục Nghiêu không quan tâm quan hệ mong manh của hai người mấy ngày qua, anh lập tức chuyển tiếp tin nhắn cho cô, cũng bảo cô rời đi sớm một chút, đừng ở lại đó nữa.

Giang Niệm Kiều vừa mới tắm xong thì nhận được tin nhắn của anh, cô đã biết tin về cơn bão bởi vì hai tiếng trước điện thoại nhận được tin cảnh báo.

Nhưng anh quan tâm cô khiến cô hơi bất ngờ.

Cô suy nghĩ rồi trả lời.

【 Kiều Kiều: Ừm, em sẽ hoàn thành công việc và rời đi trước khi cơn bão đổ bộ. 】

【 Tưởng Mục Nghiêu: Mấy ngày thì em làm xong? 】

Giang Niệm Kiều mím môi, đây là lần đâu tiên anh quan tâm đến công việc của cô.

【 Kiều Kiều: Khoảng hai ngày . 】

Tưởng Mục Nghiêu nhận được câu trả lời, thầm nghĩ cơn bão sẽ không đến nhanh như vậy, tạm thời có thể yên tâm.

Lời nói của Tô Tuấn Hào đột nhiên văng vẳng bên tai anh, Thất Tịch ——

Anh nhìn về phía bức ảnh mèo đang nằm, không khỏi nghĩ đến cảnh cô dựa vào người mình, trong lòng chợt ngứa ngáy.

Buổi chiều ngày hôm sau Giang Niệm Kiều nhận được tin nhắn chả Tưởng Mục Nghiêu, anh bảo cô gửi địa chỉ khách sạn cho anh.

Vừa hay đến lượt số xếp hàng của cô, cô không nghĩ nhiều mà gửi đi, đợi đến khi tìm được chỗ ngồi cô mới phản ứng lại, anh hỏi làm gì?

Cô không nghĩ ra được đáp án nên cũng không tự làm khó bản thân.

Hôm nay cô muốn trải nghiệm ẩm thực trên đường số 9 và đi dạo quanh một vòng, khi về cô sẽ chỉnh sửa ảnh và nội dung, sáng nay cô lại nhận được một cảnh báo khác, tốc độ bão đi chuyển nhanh hơn, cho nên cô phải gấp rút để rời đi trước trưa mai.

Sắp xếp xong cô liền không quan tâm đến thời gian, đến khi làm xong việc thì đã 7 giờ tối.

Cô vừa bước vào sảnh khách sạn thì phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, sau đó cô bị vỗ nhẹ vào bả vai, ngay lúc Giang Niệm Kiều định quay người thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

“Niệm Kiều.”

Cô sửng sốt, nhìn về phía trước.

Một người mà cô nghĩ sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây thực sự xuất hiện.

Tưởng Mục Nghiêu đứng dậy từ ghế sô pha trong khu vực chờ, dưới chân có một chiếc va li nhỏ.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo polo ngắn tay màu trắng, phía dưới là chiếc quần cùng màu, phù hợp với khuôn mặt tuấn tú của anh, thậm chí còn sáng hơn ánh đèn trong sảnh.

Ánh mắt anh hướng về phía cô, nhưng ngay sau đó cô liền cảm nhận được ánh mắt của anh chuyển sang người phía sau cô.

Lúc này cô mới nhớ ra mình quên chuyện gì.

Cô đang định quay đầu thì Thịnh Dương đã đi tới trước mặt cô, tò mò hỏi: “Niệm Kiều, người này là?”

Tưởng Mục Nghiêu đẩy va li đi tới trước mặt hai người, vừa vặn nghe thấy câu hỏi của cậu, bị cướp đi lời nói, Tưởng Mục Nghiêu nheo mắt, cảm thấy hơi khó chịu.

Giang Niệm Kiều nhìn ánh mắt của hai người, trông hơi giống Alexander.

“Đây là Thịnh Dương, người bạn em mới quen.”

Cô nhìn về phía Tưởng Mục Nghiêu, cụp mắt xuống theo bản năng: “Đây là Tưởng Mục Nghiêu, tôi…Bạn thân của tôi.”