Chương 33: Xin lỗi

Bạn thân?

Hai chữ này chạm vào trái tim của Tưởng Mục Nghiêu, một loại cảm giác khó tả.

Anh nhìn về phía bàn tay đang vươn ra của Thịnh Dương, mỉm cười nói: “Anh Thịnh, khoảng thời gian này anh vất vả chăm sóc Kiều Kiều rồi.”

Bàn tay giơ giữa không trung của Thịnh Dương dừng lại, lời nói của Tưởng Mục Nghiêu lập tức kéo quan hệ giữa cậu và Giang Niệm Kiều xa hơn, cậu bắt gặp ánh mắt tươi cười của Tưởng Mục Nghiêu, nụ cười trên mặt phai nhạt đi.

“Đều là bạn bè, điều nên làm.”

Giang Niệm Kiều không nhận ra hai người đàn ông đối đầu, cô nói với Tưởng Mục Nghiêu: “Em đưa anh về phòng trước.”

Tưởng Mục Nghiêu quay đầu, mỉm cười nói được với cô.

Một tay anh cầm vali, một tay ôm Giang Niệm Kiều nói với Thịnh Dương: “Anh Thịnh có muốn đi cùng thang máy không?”

Giang Niệm Kiều vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc trước sự xuất hiện đột ngột của anh, mà cơ thể đã quen với sự đυ.ng chạm của anh nên cảm thấy việc anh ôm eo mình không có gì không ổn, nhưng ở trong mắt Thịnh Dương, cách hai người ôm nhau vô cùng thân mật.

Cậu siết chặt điện thoại, miễn cưỡng cười nói: “Tôi đột nhiên nhớ ra mình vẫn còn ảnh chưa chụp, hai người đi trước đi.”

Tưởng Mục Nghiêu nhìn thấy sự mất mắt, buồn bã trong mắt Thịnh Dương, khoé môi anh nhếch lên.

Trong tháng máy hơi ngột ngạt, Giang Niệm Kiều mới nhận ra tay anh đang đặt trên eo mình, lúc này mà tránh thì có vẻ kiêu ngạo, cô hơi khó chịu vì vừa rồi mình không biết cố gắng, vừa nhìn thấy anh là quên hết mọi thứ.

“Anh ta là người bạn em quen ở Phàn Thành?” Giọng nói của Tưởng Mục Nghiêu truyền từ đỉnh đầu xuống, giọng điệu không nhanh không chậm, không biết vui hay buồn.

Giang Niệm Kiều không suy nghĩ nhiều, cô ừ một tiếng: “Cậu ấy là một blogger du lịch, tình cờ làm chung công việc nên quen nhau.”

Phố Đông Môn lần này do Thịnh Dương giới thiệu, tình cờ là địa điểm hẹn chụp ảnh mà cậu đã hẹn trước cho nên hai người mới đi cùng nhau.

Bóng hai người phản chiếu trên vách thang máy, vẻ mặt cô bình tĩnh, Tưởng Mục Nghiêu liếc nhìn cô, nói: “Ra ngoài phải cẩn thận, đừng tùy tiện tin tưởng người khác.”

“Em biết mà, em đâu phải trẻ con.”

“Người xấu cũng không chỉ lừa gạt trẻ con, còn lừa cả người lớn ngây thơ.”

Giang Niệm Kiều bất mãn, cô ngu ngốc như lời anh nói sao?

Vừa hay cửa thang máy mở, chủ để này kết thúc.

Giang Niệm Kiều đi đến cửa phòng, lấy thẻ phòng ra chuẩn bị quẹt thẻ, cô đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cụp mắt xuống, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh: “Suýt nữa em quên mất, em chưa đặt phòng cho anh, để em xuống dưới đặt phòng cho anh.”

“Anh mới vừa hỏi, khách sạn hết phòg rồi.”

“A?”

“A cái gì mà a, hôm nay là Thất Tịch.”

Tưởng Mục Nghiêu gõ nhẹ lên trán cô, lúc cô ôm đầu trừng mắt nhìn anh, anh đưa tay lấy thẻ phòng trong tay cô, quẹt thẻ, lưu loát mạch lạc.

“Này, để em hỏi Thịnh Dương xem, buổi tối anh ở cùng với cậu ấy, nhưng…Được không?”

Giang Niệm Kiều còn chưa nói xong đã bị anh nâng cằm lên, cúi đầu tiến lại gần, nhíu mày đánh giá cô: “Anh làm gì khiến em không vui sao?”

Anh vẫn luôn muốn hỏi, vốn dĩ anh không muốn nhắc tới để phá hỏng bầu không khí, nhưng bây giờ nếu anh không hỏi, anh sẽ bị đuổi ra khỏi phòng, đúng, là đuổi, Tưởng Mục Nghiêu anh đây, lần đầu tiên bị người ta từ chối, phớt lờ liên tục như vậy.

Trong mắt Giang Niệm Kiều có chút hoảng loạn, do dự, ban đầu cô định chờ khi nào cuộc thi này kết thúc sẽ nói chuyện chia tay với anh, cô hy vọng hai người có thể bắt đầu và kết thúc một cách tốt đẹp. Nhưng sự xuất hiện đột ngột của anh khiến cô trở tay không kịp, cô vẫn chưa tìm ra cách để chia tay với mối tình ba năm này.

“Em…” Vừa mới mở miệng, hốc mắt cô đã chua xót.

Tưởng Mục Nghiêu nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, trái tim thắt lại, anh ảo não ôm cô.

“Xin lỗi, giọng điệu của anh không tốt, em đừng tức giận.”

Giang Niệm Kiều muốn ôm anh theo bản năng, đôi tay giơ lên giữa không trung lại dừng lại, chậm rãi buông thõng xuống.

Cô nhìn chằm chằm l*иg ngực anh dưới ánh đèn ở cửa ra vào, cô giống như một chú chó bị anh trêu đùa, tùy tiện dỗ dành vài câu liền mềm lòng.

Không thể tiếp tục như vậy được.

Cô đặt tay lên cánh tay anh, đẩy nhẹ: “Không sao, không phải vấn đề của anh, là do em.”

Hơi ấm trong lòng ngực rời đi, đôi mắt của Tưởng Mục Nghiêu dán chặt vào cô, nhưng cô đã xoay người kéo hành lý, cười hỏi như thường lệ: “Anh chưa ăn tối đúng không? Em dẫn anh ra ngoài ăn gì đó trước.”

“Được.”