Chương 34: Dường như cô đã thay đổi

Giang Niệm Kiều vốn định dẫn Tưởng Mục Nghiêu đến một nhà hàng Tây ăn tối, anh nói tùy tiện ăn gì đó ở dưới là được, mặc dù nói vậy nhưng Giang Niệm Kiều vẫn tìm một quán ăn được đánh giá không tệ.

“Gọi một phần nghêu pha lê và tôm nhé? Món ngon địa phương không thể bỏ lỡ, nhà hàng này làm khá ngon.”

“Đều nghe em.” Tưởng Mục Nghiêu cúi đầu trả lời tin nhắn, thuận miệng trả lời.

Cô gái ngồi bàn bên cạnh nghe thấy vậy, cực kỳ hâm mộ nhìn Giang Niệm Kiều, bạn trai vừa lạnh lùng vừa đẹp trai vừa nghe lời, thật sự khiến người ta ghen tỵ.

Giang Niệm Kiều không diễn tả được nỗi khổ trong lòng, cô cúi đầu nhìn thực đơn, gọi thêm một phần canh.

Bởi vì là dịp nghỉ lễ nên nhà hàng có rất nhiều khách, đồ ăn cũng không được phục vụ nhanh, Giang Niệm Kiều chạy ngược chạy xuôi một ngày nên hơi mệt, cô chống cằm nhìn người đàn ông trước mặt.

Các đường nét trên khuôn mặt anh rất đẹp, dù tách riêng từng bộ phận cũng rất nổi bật.

Khuôn mặt trắng nõn, sống mũi cao, đôi mắt đen sâu thẳm, đôi môi mỏng hơi cong, luôn luôn có hình dạng cười như không cười.

So với ba năm trước anh không thay đổi quá nhiều, không giống những người bạn tiến vào xã hội, anh vẫn mang tính thần trẻ trung như lúc ban đầu.

Giống như hồi còn đi học, anh chưa bị xã hội mài giũa mà vẫn kiêu ngạo, ngang bướng, tự tin, hăng hái, vẫn giữ được sự nhiệt huyết với công việc.

Đây là lý do vì sao cô kiên trì ba năm.

Hiện tại cũng là nguyên nhân khiến cô muốn buông tay.

Không kiểm soát được gió, hướng gió thổi sẽ tùy ý, sẽ không thay đổi.

Cô cũng sẽ mệt nếu cứ mãi đuổi theo cơn gió này.

Tưởng Mục Nghiêu trả lời xong tin nhắn, anh ngẩng đầu, thấy cô đang nhìn chằm chằm cái bàn trước mặt cách đó không xa, nhìn theo ánh mắt cô là một cặp đôi trẻ, cô gái cầm bó hoa hồng đỏ, lúc này chàng trai lấy ra một hộp trang sức đưa cho cô gái, cô gái cười hạnh phúc, ngọt ngào, không chỉ bàn của đôi trẻ đó, mà hầu hết các bàn, dù là vợ chồng trẻ hay già, trên bàn đều có hoa.

Mà bàn của bọn bọ trống không, trông hơi khó xử.

Bình thường anh không để ý đến mấy ngày lễ này, nhưng hôm nay đến đây cầm tay không thì quả thực không suy xét thấu đáo.

“Xin lỗi em, anh đến vội quá nên không chuẩn bị được gì, ăn xong anh đưa em đến trung tâm thương mại đi dạo, em thích gì anh sẽ mua cho em.”

Giang Niệm Kiều hoàn hồn, cô biết anh hiểu lầm mình, có thể trước kia cô sẽ chờ mong, nhưng hiện tại cô chỉ cảm thấy buồn bã.

Người có tâm, quà đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.

Giống như món quà cô đã chuẩn bị trước nửa tháng, chẳng qua hiện tại nó bị khoá trong tủ.

Ngón tay cô vuốt ve lý thủy tinh, cười nói: “Không cần đâu, hôm nay là ngày lễ của các cặp đôi, chúng ta không thích hợp.”

Có trời mới biết khi nói ra lời này cô căng thẳng đến mức nào, cô thậm chí còn không dám nhìn anh, nhưng sau khi nói xong, trong lòng cô có một cảm giác vui sướиɠ, an ủi.

Có một số thứ đã rõ ràng, cho nên không cần phải trói buộc, không kỳ vọng cũng sẽ không thất vọng.

Đáng lẽ cô phải nhận thức được sự thật này từ sớm.

Quả nhiên, ánh mắt của Tưởng Mục Nghiêu bình tĩnh nhìn cô, cô ngước mắt, đột nhiên nhướng mày, không sợ bị đánh giá.

Tưởng Mục Nghiêu hơi ngạc nhiên, dường như cô đã thay đổi sau khi hai người tách nhau ra.

Chủ để này kết thúc khi người phục vụ bưng đồ ăn lên.

Khi anh ăn, anh luôn im lặng không nói chuyện, anh cũng không ghét, náo nhiệt một chút cũng tốt.

Nhưng tối nay cô rất yên tĩnh, lúc thì nghịch điện thoại, lúc thì nhìn đường cái ngoài cửa sổ, rất ít khi chú ý đến anh.

Tưởng Mục Nghiêu có ảo giác rằng dường như thứ gì đó giữa hai người đang dần xói mòn.