Chương 5: Ăn một mình



“Vậy mà anh lại để cho tôi ở trong chỗ này hả!” Thật ra lần này Đại Ninh cũng không phải là soi mói gì, căn phòng này đúng là vừa nhỏ vừa ẩm mốc, cửa sổ thì chỉ có một lớp rèm che mỏng, tuy rằng mùa hạ vào ở thì sẽ không lạnh, nhưng đây là phòng cho quỷ hay sao?

Triệu Dữ không hề bất ngờ, anh ta bảo Triệu An An vào phòng trước.

“Cô Kỷ.” Người thiếu niên bình tĩnh nói: “Nhà tôi chỉ có loại phòng thế này thôi, mà bây giờ cũng không có cách tân trang nó lại, nếu như cô không vừa ý căn phòng này thì cô có thể đi xem mấy căn khác vậy.”

Vẻ mặt của Triệu Dữ không giống như đang giả vờ, Đại Ninh biết e rằng lời anh ta nói chính là sự thật, nên cô cũng không còn tâm trạng để đi thăm mấy căn phòng khác nữa, nên ra vẻ buồn bã.

Triệu Dữ nhìn thấy, cô gái trẻ nhón gót nhìn lại nhà trưởng thôn một cái, rồi lại nhìn nhà anh ta, vẻ mặt vô cùng khó đưa ra quyết định, cô lại đi vào trong nhà nhìn người ta thu dọn sắp xếp đồ đạc.

Anh ta không ngờ Đại Ninh lại lựa chọn ở lại đây.

Mấy người vệ sĩ làm việc cũng nhanh nhẹn lắm, họ đã đặt xong đồ của Đại Ninh, thảm đã được trải, mà rèm cửa cũng đã được thay.

Đại Ninh nói: “Các người về đi.”

Khi mấy người vệ sĩ rời đi, vừa hay Triệu Bình cũng đã đút xong cơm cho bố mẹ.

Triệu Dữ rửa tay, nói: “Đi gọi cô Kỷ ăn cơm.”

Triệu Bình không dám đi nên bảo em gái nhỏ đi.

Không bao lâu sau, Triệu An An đi vào cùng với Đại Ninh.

Triệu Dữ cũng không đợi cô, anh bưng bát cháy lên, ăn trong im lặng, nhưng mắt anh ta thì lại không nhịn được phải quan sát cô gái này, xem cô ấy còn định giở trò mèo gì nữa.

Đại Ninh không muốn nói chuyện, cô nhìn cái ghế cái bàn màu nâu đang chuyển sang màu đen, cô hoàn toàn không có ý định ngồi xuống.

Thanh Đoàn cũng không muốn nói chuyện, nó đưa Đại Ninh đi xuyên đường hầm thời gian, cũng không còn bao nhiêu năng lượng nữa, mấy ngày hôm nay nhìn hành động của Đại Ninh, nó cũng hiểu cô gái này đúng là cực kì nũng nịu, lại còn không chịu nghe lời nữa.

Nó đã không còn hy vọng Đại Ninh tấn công nam chính gì nữa, nó chỉ hy vọng Đại Ninh đừng chọc nam chính đến nỗi nam chính muốn gϊếŧ chết cô là được.

Triệu An An ngồi trên cái ghế đẩu bằng gỗ, nhỏ tiếng nói: “Mời cô Kỷ ăn cơm.”

Đại Ninh nhìn sơ qua mấy bát cháo trên bàn, cô đoán được chắc vị nam chính này cũng không hoan nghênh cô lắm, nếu không tiếp khách sao lại chỉ có mấy món như này chứ.

Vẻ mặt cô ấm ức nói: “Thôi vậy, nhà các người nghèo như thế, tôi cũng không ăn gạo của các người làm gì, tối tí nữa Triệu An An đi gọi Chú Tiền mang cơm qua cho tôi là dược.”

Triệu An An nghe vậy thì gật đầu: “Dạ.”

Triệu Dữ thấy hành động của Đại Ninh rất phản cảm, sai bảo em gái anh ta như một người hầu vậy, anh ta nhanh chóng húp hết cháo rồi quay sang nói với Triệu An An: “Để anh cả đi cho, em cứ ở nhà.”

Đại Ninh cũng không quan tâm xem ai đi, cô có cơm ăn là được, càng không sợ Triệu Dữ sẽ hại cô. Tốt xấu gì thì anh ta cũng là một trong những nam vương, nên Triệu Dữ sẽ không làm ra mấy chuyện đê hèn như thế.

Với bản chất của một người nam chính, là trụ cột của gia đình, Triệu Dữ vô cùng “đạt chuẩn”.

Triệu Dữ dặn dò Triệu Bình coi chừng bố mẹ và em gái rồi đi ra ngoài.

Chú Tiền tỏ ý muốn đến ở, Chú Tiền sớm đã có sự chuẩn bị, ông ta biết cô cả đến nhà người khác sống cũng không sống yên ổn gì.

Thực tế, sợ cô cả có chuyện, mấy người vệ sĩ đã âm thầm bảo vệ.

Chú Tiền lấy hai hộp đựng thức ăn ra đưa cho Triệu Dữ.

“Phiền anh Triệu chăm sóc cô chủ nhà chúng tôi rồi.”

Mí mắt sạm đen của Triệu Dữ cụp xuống nhưng lại không nói gì, anh ta cầm lấy hộp cơm rồi quay trở về.

Hình như hộp cơm trong tay được phân thành mấy tầng, có vẻ rất nặng, cũng không biết đựng gì bên trong, Triệu Dữ cũng không hề nghĩ đến việc tìm hiểu.

Anh ta vừa trở về thì trời đã sập tối rồi.

Triệu Bình và Triệu An An đứng đợi ở ngoài cửa: “Cô Kỷ đâu rồi?”

Triệu An An trả lời: “Ở trong phòng rồi.”

Triệu Dữ nói: “Anh đi đưa hộp cơm, Triệu Bình dẫn An An đi rửa mặt rửa chân rồi đi ngủ đi.”

Triệu Bình rất tò mò về hộp cơm trong tay anh trai mình, nó gật đầu đồng ý.

Triệu Dữ đi đến gõ cửa, một lúc sau mới có một cái đầu nhỏ thò ra từ bên trong phòng.

“Cơm của tôi đâu?”

Triệu Dữ đưa cho cô, anh ta nhìn qua khe cửa, nhìn thấy căn phòng cũ giờ đã thay đổi hoàn toàn rồi.

Không nói đến tấm thảm mềm mại trên sàn, cái giường lớn xa xỉ kia dường như chiếm trọn cả căn phòng, trên giường còn có đủ các loại thú bông. Rèm cửa giờ đã biến thành một tấm màng hoa nhí tinh tế.

Cô gái trẻ giẫm chân lên tấm thảm, khóa cửa bỏ mặc anh ta ở bên ngoài.

Gương mặt của Triệu Dữ không cảm xúc, anh ta quay người đi về phòng của Triệu Bình.

Những tưởng hôm nay sẽ bị dày vò, nhưng tính ra cũng sống yên ổn rồi, không ngờ vừa đặt lưng lên giường thì có một mùi thơm mê người truyền đến!

Triệu Bình mở to mắt, thơm! Thơm quá rồi! Cả đời này nó chưa bao giờ ngửi được mùi gì thơm như thế!

Đột nhiên nó nuốt một ngụm nước bọt rồi nhỏ tiếng nói: “Anh à, cô Kỷ ăn món gì vậy?”

Triệu Dữ cũng không ngủ được.

Tuy rằng anh ta thận trọng hơn nhiều so với mấy người trong thôn, với lại từ nhỏ đã bắt đầu làm lụng khổ cực nhưng cảm giác bụng chỉ no bảy phần khiến anh ta đắm chìm vào trong mùi thơm đó.

Anh ta làm cả ngày ở ruộng, mệt hơn cả em trai và em gái mình.

Nghĩ đến cái hộp cơm tinh tế đó, anh ta dùng chăn đắp cho em mình rồi thấp giọng nói: “Ngủ đi.”

Ở một góc khác trong nhà, Triệu An An nằm trên cái chăn của mình, nó bị mùi thơm của đồ ăn của Đại Ninh làm cho mở to hai mắt.

Nó mới sinh chưa được bao lâu thì sức khỏe bố mẹ đều yếu đi cả, nó do hai anh trai thô kệch của mình nuôi lớn, ngày tháng của con bé này khổ hơn nhiều so với hai người anh của nó.

Nếu như nó không phải là đứa rất nghe lời anh mình, thì lúc này nó đã bị mùi thơm dẫn lối đến gõ cửa phòng cô cả mất rồi.

Phòng ở nông thôn không cách âm, cũng không ngăn cách mùi, khi bố Triệu và mẹ Triệu ngửi thấy mùi thơm này thì vô cùng lo lắng.

Đứa con cả của mình dẫn người tai to mặt lớn này từ đâu về thế?

Không nói đến nhà họ Triệu, Đỗ Điềm ở sát vách cũng bật dậy từ trên giường.

Cô ta nhìn sang nhà họ Triệu, có chút thắc mắc.

Trước khi đi xuyên sách, gia cảnh cô ta bình thường, nhưng cũng có mấy lần được ăn ngon, vừa ngửi liền biết đây là đồ ngon rồi. Với thân phận nhà họ Triệu bây giờ, có cơm ăn là may rồi, làm gì có thể ăn nổi mấy thứ ngon như thế.

Đỗ Điềm xuyên sách qua, đã sống những ngày khổ cực ở vùng thôn núi này hơn nửa tháng trời, giờ cũng thấy thèm.

“Nhà của anh Triệu Dữ xảy ra chuyện gì vậy ạ.” Buổi chiều Đỗ Điềm đi nhổ rau dại, dù sao thì cô ta cũng có mệnh nữ chính, cô ta có kĩ năng sinh tồn, mà cũng có tài nấu ăn.

Đỗ Nguyệt Hương nói: “Cô cả đến nhà nó sống rồi.”

So với Đỗ Điềm, người đàn bà này càng bồn chồn hơn. Vừa nghe cô cả họ Kỷ, Đỗ Nguyệt Hương liền có một suy đoán vô cùng đáng sợ, trong lòng bà ta có tâm sự, trông bà ta như sợ đến mất hồn.

Đỗ Điềm cau mày, nhìn sang nhà bên cạnh, cô ta quyết định ngày mai sẽ đi sang điều tra xem đang có chuyện gì xảy ra.

Bất luận thế nào, cô ta cũng phải có được trái tim Triệu Dữ, mới có thể thoát khỏi cảnh khốn cùng trước mắt, sống những ngày êm đẹp được.

Bất kì ai cũng không được phá vỡ kế hoạch của cô ta.



Cả đêm Đại Ninh không ngủ.

Cô mang theo một đống đồ kỳ quặc nhưng lại không mang theo thuốc diệt muỗi. Vốn dĩ cô là một người xui xẻo, mấy con muỗi trong núi cứ bay quanh phòng của cô cả thơm ngon cả đêm, khiến Đại Ninh giận đến mức muốn đập vỡ căn phòng nát này đi.

Năm giờ ba mươi sáng, cô nghe thấy tiếng lục đυ.c ngoài phòng, cô biết có người đã dậy, Đại Ninh cũng bật dậy nhanh như chớp.

Triệu Dữ quen dậy rất sớm.

Thân là con đầu lòng, mỗi ngày đều phải làm rất nhiều việc, hơn năm giờ thì phải thức, đầu tiên phải múc cho đầy thùng nước, sau đó đi giúp bố mẹ đi vệ sinh. Nếu như có quần áo cần giặt, thì tốt nhất là Triệu Dữ nên giặt vào lúc này, mùa hè rất nóng, ban ngày nắng chiếu chói chang, phơi cả ngày trời, đến chiều là có thể mang quần áo vào.

Anh ta vừa mới múc một thùng nước lên thì có một cái bóng xuất hiện bên cạnh.

Triệu Dữ không quay lại cũng biết người đó là ai.

Cô ấy rất thơm, bước đi cũng rất nhẹ, trong thôn không ai có thể mua nổi nước hoa để dùng.

Triệu Dữ đoán cô cả thức sớm như thế là bởi vì có chỗ nào không vừa ý.

Anh ta quay đầu lại, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”

Cô cả đi tới, giơ hai cánh tay ra, gương mặt rất bất mãn.

Triệu Dữ cúi xuống nhìn, liền nhìn thấy trên cánh tay của cô có rất nhiều vết đỏ có thể nhìn thấy rõ được. Mấy nốt muỗi cắn này nếu như đổi lại là người khác, người ta không cảm thấy đau thấy ngứa, nhưng da của Đại Ninh rất trắng, cứ như một miền tuyết trắng vô tận vậy, mấy nốt muỗi cắn này khiến người ta vừa nhìn đã thấy giật mình.

Triệu Dữ cau mày.

Đại Ninh nói: “Anh mau cho tôi chút nhang muỗi đi.”

“Nhà tôi không có thứ đó.” Da thịt dày, ai lại đi sợ muỗi cắn chứ? Hơn nữa, muỗi cũng không cắn những người trong thôn nhiều đến vậy.

Triệu Dữ thấy cô uể oải, chỉ có một đêm, mà cô cả trở nên đáng thương, trời vừa hừng đông, vài tia nắng rơi xuống, đôi mắt tròn xoe trước mặt khiến người ta có chút rung động yêu thương.

Triệu Dữ thở dài nói: “Để tôi bảo Triệu Bình hun cho cô ít thảo dược, yên tâm đi, cũng có tác dụng hệt như nhang muỗi vậy.”

Cô mím môi, thấy cánh tay rất ngứa nên lấy tay gãi.

Triệu Dữ thấy cô gãi ngứa liền bỏ thùng nước xuống: “Cô đợi một chút.”

Anh ta đi vào trong phòng, lúc ra có cầm theo một chai kem đánh răng.

“Lấy cái này thoa sẽ đỡ hơn.”

Gương mặt của cô cả vô cùng nghi ngờ, cô chán ghét chai kem đánh răng chỉ còn sót lại một ít này, cô không nhận lấy mối ân tình này, cũng không đưa tay nhận lấy, như thể đây là một thứ đồ dơ bẩn gì vậy.

Triệu Dữ trừng mắt nhìn cô một cái, xém chút thì anh ta đã bị chọc tức đến phì cười.

Không muốn thì thôi, anh ta cũng lười quan tâm cô, tiếp tục múc nước.

Lúc sắp múc nước xong, Triệu Dữ nhìn thì thấy Đại Ninh đã rời đi.

Mãi đến khi Chú Tiền đưa cơm, Triệu Dữ thấy lúc cô cả mở cửa ra, trên cánh tay có mấy đốm màu trắng, trông có vẻ rất khó chịu, nên đã dùng kem đánh răng của cô để đắp lên.

Triệu Dữ cũng không biết vì sao lại cảm thấy có chút mắc cười.

Cô cả lẩm bẩm than thở một hồi, Chú Tiền cũng vui vẻ theo hầu. Cô lại đưa ra những yêu cần kỳ quặc, Chú Tiền cũng cẩn thận nhớ rõ.

Triệu An An đứng ở chỗ xa thắc mắc nhìn sang, Triệu Dữ xoay đầu em gái nhỏ lại.

Đừng học theo cô, hư đó.

Nhà anh ta không nuôi nổi một ma nữ kiêu ngạo như vậy.

Trong núi không có sóng, điện thoại cũng khó dùng, không có các hoạt động văn nghệ, Đại Ninh cũng chỉ có thể đợi ăn mà thôi, cô mở hộp cơm sáng của mình ra, lúc này ba anh em nhà họ Triệu không nhịn được phải nhìn sang.

Mùi thơm không giống nhau, nhưng vẫn rất thu hút người khác.

Trong hộp cơm của Đại Ninh, có một chồng bánh bao đáng yêu, một chồng sủi cảo hấp, hai bánh cà tím, thậm chí còn có cả súp dứa và cả sữa đậu nành.

Bánh bao và sủi cảo nhỏ và tinh tế, lớp da mỏng đến mắt có thể nhìn thấy lớp nhân bên trong vỏ bánh trong vắt.

Bánh cà tím bên ngoài giòn, bên trong mềm, khi cắn vào thấy miệng mình thơm phức.

Chưa kể đến món súp dứa, đầu bếp phải làm đến cả tiếng đồng hồ.

Cô tự mình ăn một hồi, rồi như thể nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại thì nhìn thấy hai đôi mắt đen ngời sáng.

Triệu Bình và Triệu An An nhìn trân trân vào hộp cơm của cô, đặc biệt là Triệu An An, hai kiếp người rồi, cô chưa từng thấy mắt của Triệu An An sáng đến vậy.

Triệu Dữ nhìn vào mắt cô, cuối cùng anh ta thấy em trai và em gái mình có chút mất mặt, anh ta đẩy tụi nó một cái: “Trông chừng bố mẹ nhé, anh còn phải đi làm việc.”

Đại Ninh biết Triệu Dữ có lòng tự tôn rất cao, cũng không chọc anh ta làm gì, cô đưa cái bánh bao trong suốt trong tay lên, hỏi em trai và em gái của anh ta.

“Bạn nhỏ à, ăn không?”

Hai ánh mắt nhỏ nhắn đổ dồn lên người cô, mặt Triệu Dữ vô cùng nghiêm túc, anh ta thấp giọng nói: “Triệu Bình, Triệu An An!”

Triệu Bình sợ bản thân không kháng cự nổi sự mê hoặc, nó mím môi kéo tay Triệu An An vào trong phòng, mắt không thấy lòng sẽ không đau.

Bây giờ sắp đến tám giờ rồi, Đại Ninh ngậm nửa cái bánh bao trong miệng, nhìn Triệu Dữ vác dao ra đồng.

“Anh đi làm gì vậy?” Cô thắc mắc hỏi.

Triệu Dữ cau mày lại: “Đi thu hoạch lúa nước.”

Cô gái trẻ chạy sang, đưa cái bánh cà tím mới cắn một ngụm nhỏ đến trước miệng của anh ta: “Anh ăn không?”

Triệu Dữ có chút bực bội nhìn sang cô.

Dáng vẻ này hệt như đang mắng nhiếc mấy đứa em ngày hường vậy, không có tác dụng với Đại Ninh, cô cứ như phát hiện được thứ gì vui vẻ lắm vậy, bị chọc đến bật cười ha ha.

Triệu Dữ lại vô cùng tức giận, không thèm nhìn cô nữa, xắn ống quần lên rồi rời đi.

Chú Tiền đứng ở một bên thở dài, thấy cô cả đúng là ma quỷ. Theo lý mà nói, cô ở nhà người ta không ra tay hào phóng thì thôi, còn đi chọc ghẹo người ta nữa.

Chú Tiền thấy Đại Ninh đánh răng rửa mặt xong thì hỏi cô: “Cô cả muốn đi đâu chơi?”

Đại Ninh chăm chỉ suy nghĩ một hồi: “Có chỗ nào vui không?”

“Bây giờ là tháng bảy, trong núi có mấy trái cây dại, có dưa dại, hoa hồng, vừa dâu rừng, tôi đã liên hệ với mấy người nông dân, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể dẫn chúng ta vào trong núi cả.”

Ở đây không có rắn độc thú dữ gì, xem ra cũng khá an toàn.

Đại Ninh “Ờ” một tiếng, lúc cô chuẩn bị nói tiếp thì liền thấy nhà hàng xóm mở cửa, một cô gái trạc tuổi bước ra.

Đây chính là Đỗ Điềm.

Hôm nay Đỗ Điềm không mặc váy, cô ta mặc quần áo trông có vẻ là đi làm việc, chân mang ủng, tay xách giỏ đi ra ngoài.

Tuy rằng ăn bận không chỉn chu lắm, nhưng tóc tai cô ta được chải chuốt rất gọn gàng, liền biết cô ta muốn đi tìm ai rồi.

Trong chốc lát, Đại Ninh thay đổi ý định, cô không hứng thú với trái cây dại nữa, lập tức tuyên bố nói: “Con muốn đi thu hoạch lúa nước!”

Chú Tiền: ?

Có gì vui bằng việc hành hạ nữ chính và nam chính chứ!

Đại Ninh nhìn chiếc váy xinh đẹp của mình, cũng không định đi thay, cô vui vẻ chạy vào trong phòng của mình, thay một đôi giày màu gạo sạch sẽ.

“Triệu An An.”

Con bé nghe cô gọi liền sợ hãi chạy ra ngoài.

“Đưa chị đi xem anh của em thu hoạch lúa nước.”

Triệu Bình đi theo ra ngoài nhanh chóng vẫy tay: “Không được không được, em với An An phải ở nhà chăm sóc…”

Đại Ninh lấy ra hai viên kẹo sữa bò, mở vỏ kẹo ra, nhét vào miệng hai đứa nhỏ.

Cô khẽ nháy mắt mèo: “Mau dẫn chị đi đi.”

Triệu Bình bị kẹo chặn họng, suýt thì bật khóc, nhưng nó lại không nỡ nhả viên kẹo thơm ngọt trong miệng ra.

Triệu An An bất ngờ bị nhét kẹo vào miệng, gương mặt nó sững sờ, nó ngậm miệng rất lâu, nhân lúc đó cảm nhận vị thơm ngọt của viên kẹo này.

Trong thôn cũng có kẹo, chính là cái loại ba nghìn một viên ấy, có vị ngọt nhưng cũng không ngon lắm. Nhưng viên kẹo trong miệng nó lại không giống vậy, từ trước đến giờ Triệu An An không hề biết kẹo lại ngon đến thế!

Triệu An An ăn kẹo của người ta, nó ngậm kẹo cảm nhận thấy vị ngọt trên đầu lưỡi, nó ủ rủ nói: “Em dẫn chị đi tìm anh của em.”