Chương 25

Có vẻ như cô ấy đã cân nhắc những gì mà hắn nói. Bằng không tại sao một người có đầu óc chỉ nghĩ đến việc yêu đương như cô lại đột nhiên muốn đi học?

Hoắc Tử vẫn là Hoắc Tử như trước. Dù cô có cố gắng che giấu suy nghĩ của mình đến mức nào thì nó vẫn quá rõ ràng.

Chuyện này phụ thuộc vào việc cô ấy có thể cầm cự được bao nhiêu ngày.

Sở Lâm Giang cười khẩy rồi rời đi.

Bạn cùng bàn Hạ Sơ Nguyên hỏi Hoắc Tử: “Mới vừa rồi nụ cười của cậu ấy là có ý gì?"

“Tôi không biết.”- Hoắc Tử cũng bối rối: “Tóm lại, con trai như cậu không nên bắt chước cậu ấy, hãy cứ là chính mình."

Nếu không có hào quang của nam chính thì có lẽ sẽ trông hơi dầu mỡ.

Hạ Sơ Nguyên gật đầu.

Em gái Hoắc cho rằng mình đẹp trai hơn Sở Lâm Giang!

Một số bạn bè của Sở Lâm Giang cũng nhìn thấy anh đi đến chỗ Hoắc Tử.

Lúc hắn đi tới, có mấy người hỏi: "Bạn học Sở, cậu không thích Hoắc Tử phải không?"

"Không nói đến tính cách, kỳ thực nhìn cô ấy cũng khá tốt." "Rõ ràng cậu muốn nói nàng xinh đẹp!”- Có người cười.

Sở Lâm Giang cũng mỉm cười. Hắn không hề nhận ra rằng đây là lần đầu tiên hắn nhắc đến Hoắc Tử lại cười, trước đó hắn luôn tỏ ra thiếu kiên nhẫn và chán ghét mà thôi..

Giọng điệu của hắn có vẻ khinh thường: "Sao tôi có thể thích cô ấy? Tiết tiếp theo là thể dục, chúng ta chơi bóng nhé."

Hoắc Tử không đến lớp thể dục.

Với cơ thể của mình, cô ấy không thể làm được gì cả, vì vậy cô ấy có thể ở lại lớp để tự học.

Cô đã thi tuyển sinh đại học nhưng sau kỳ thi cô đã quên hết kiến thức cấp 3 và giờ cô cần phải ôn lại.

Cô lật xem tài liệu học tập nghiên cứu tuyệt mật mà Sở Lâm Giang đã trả lại, nội dung từ nông đến sâu, đều là tinh hoa, rất thích hợp với cô lúc này…

Hoắc Tử là người duy nhất trong lớp, trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Thỉnh thoảng có tiếng lật giấy.

Lúc đầu Hoắc Tử làm rất suôn sẻ, nhưng sau đó lại mắc phải một bài toán lớn nên quyết định đến văn phòng hỏi giáo viên.

Văn phòng giáo viên nằm trong tòa nhà hành chính.

Hoắc Tử đi đến văn phòng của tổ toán cấp ba, nhìn thấy giáo viên dạy toán của lớp mình đang đứng ở bàn thu dọn đồ đạc.

"Hoắc Tử, có chuyện gì vậy?" Giáo viên dạy toán họ Mai, là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi.

“Cô ơi, em có một vấn đề muốn hỏi."

Hoắc Tử vừa nói xong, khóe mắt đã nhìn thấy Yến Tẫn đi vào.

Hắn không đến lớp thể dục sao?

Yến Tẫn liếc nhìn Hoắc Tử.

Cô ấy đứng đó với một cuốn số và một cây bút và thể hiện một khí chất ôn hòa. Tiểu tiên nữ cư xử rất tốt.

Lúc này, Hoắc Tử "điềm tĩnh" chỉ có thể nghĩ đến: văn phòng, giáo viên…

Cẩu* này không phải đến đây để hoàn thành nhiệm vụ sao??