Chương 6

Khi đối mặt với một người như vậy, chúng ta nên từ từ khơi dậy lòng tốt và tình yêu cuộc sống trong họ, vì vậy nhiệm vụ phải bắt đầu từ những điều đơn giản nhất.

Giúp người khác qua đường là điều mà học sinh tiểu học có thể làm và không khó để thực hiện điều đó.

Hoắc Tử nhìn người đàn ông nhỏ bé trên màn hình, cảm thấy biệt danh "Cún con" càng dễ thương hơn.

Lúc này, một dòng chữ hiện lên trên đỉnh đầu nhân vật đáng yêu.

[Tự giúp mẹ ngươi đi, cút]

...Phản ứng dữ dội đến vậy sao?

Đây rõ ràng là nhiệm vụ dễ dàng nhất!

Trái tim mong manh của Hoắc Tử hoảng sợ, nhịp tim đập nhanh hơn.

Nếu Yến Tẫn phát hiện ra, tình cảnh của cô sẽ còn tệ hơn cả việc chết vì bệnh. Cô tự an ủi mình rằng hình thức này hẳn sẽ rất an toàn và không dễ bị phát hiện.

—----------

Trong giờ nghỉ trưa, trong phòng học lớp 4, Ngải Tiểu Tiểu đi đến bàn của Sở Lâm Giang và nói: “Hoắc Tử không khỏe. Cô ấy đã nằm trong phòng y tế lâu như vậy. Tại sao cậu không đi thăm cô ấy?"

Sở Lâm Giang liếc nhìn chiếc ghế trống cùng bàn, tỏ ra không có ý định di chuyển, không kiên nhẫn mà nói: “Tại sao tôi phải đi?"

Ngải Tiểu Tiểu: “Cô ấy là vị hôn thê của anh!”

Không đợi Sở Lâm Giang lên tiếng lần nữa, những nam sinh gần đó đã xen vào: "Bạn học Hoắc cứ hai ba ngày lại thấy không khỏe, vậy lần nào cũng phải đến gặp cô ấy à?"

"Ai biết cô ấy có bị bệnh thiệt không."

Ngải Tiểu Tiểu: "Cậu ấy thực sự rất khó chịu!"

Nam sinh: "Không chắc chắn là cậu ấy không giả vờ.".

Sở Lâm Giang dựa lưng vào ghế nói: "Không đi. Chờ đến khi cô ấy thực sự đến bệnh viện, rồi nói sau.”

Ngải Tiểu Tiểu gần như rất tức giận. Hắn không đi thì cô sẽ tự mình đi!

Cô vừa quay đầu đã thấy Hoắc Tử quay lại.

"Hoắc Tử, cậu đã trở lại rồi à? Cảm thấy khỏe hơn chưa?"

Hoắc Tử mỉm cười với cô: "Tốt hơn nhiều."

Có lẽ, cô ấy đã nghe hết đoạn hội thoại của bọn họ. Ngải Tiểu Tiểu nhất thời không biết nên an ủi Hoắc Tử thế nào

Cô ấy rất thích Sở Lâm Giang, còn từng nói, khi cô cảm thấy không khỏe, chỉ cần nghĩ đến Sở Lâm Giang thì bản thân sẽ dễ chịu hơn, bây giờ nghe thấy anh ta thờ ơ như vậy, cô ấy chắc chắn rất đau lòng.

Trên thực tế, Hoắc Tử không hề buồn bã, trong lòng thậm chí còn không dao động bất kỳ cảm xúc nào.

Cô ngồi xuống bên cạnh Sở Lâm Giang, bắt đầu làm quen với hoàn cảnh. Cô và nam chính ngồi cùng bàn.

Sở Lâm Giang vốn tưởng rằng khi Hoắc Tử trở về, cô cũng sẽ giống như trước, vì thân thể không thoải mái mà quấy rầy anh, đưa ra một số yêu cầu quá đáng, ai biết lần này lại im lặng. Chẳng lẽ thực sự không thoải mái?

Ngải Tiểu Tiểu nghĩ trong lòng: “Ôi, Hoắc Tử bé nhỏ chắc buồn lắm!!”

Tiếp theo liền về chỗ ngồi học