Chương 19: Ác Mộng

Mộ Dung Tuyệt quay đầu nhìn tôi, nói : “Vậy tôi nên cảm ơn em vì không mời tôi ăn quán lề đường.”

Tôi nghiêm túc gật đầu : “Không cần khách khí.”

Gương mặt vốn luôn lạnh lùng của anh ta biến sắc, hừ một tiếng đi vào quán.

Tôi nhìn bóng dáng cao lớn của Mộ Dung Tuyệt, nhếch miệng cười trộm, đột nhiên phát hiện ra người đàn ông cao ngạo này cũng có chỗ đáng yêu.

Người đàn ông nho nhã đeo kính kia tên là Yến Thất, anh ta cầm chiếc khăn lau màu trắng cẩn thận lau chùi bàn ghế, sau đó Mộ Dung Tuyệt mới phong độ ngồi xuống.

Bàn ghế trong quán hơi thấp, dáng người cao lớn mét chín của Mộ Dung Tuyệt ngồi trên ghế trông có vẻ không hài hòa, hơn nữa một thân âu phục giá trị đắt đỏ và gương mặt đẹp trai khiến người khác không thể rời mắt càng khiến anh ta đối lập với hoàn cảnh xung quanh. Mọi người xung quanh đều tò mò nhìn qua đây, ngay cả ánh mắt của nữ nhân viên phục vụ cũng si mê hỏi anh ta muốn gọi loại lẩu gì.

Mộ Dung Tuyệt nhíu mày, trông có vẻ không kiên nhẫn, tôi nhanh miệng nói : “Lẩu uyên ương, phiền chị nhanh lên chút.”

** 鸳鸯锅 yuānyāng guō : Lẩu uyên ương – là cách gọi của một món lẩu có hai loại nước dùng đựng chung trong một nồi chia đôi, một bên nước thanh ngọt, bên còn lại sẽ có vị cay nồng.

Trước đây, tôi thích ăn nhất là loại lẩu cay này, sau khi trọng sinh lại thì đây là lần đầu tiên tôi ăn lại nó. Tôi thực sự rất nghiện món này, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Tuyệt thì thấy anh ta dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn chằm chằm nồi lẩu, nói : “Thứ thô tục.”

Tôi suýt nữa bị sặc, vội vàng uống một ngụm nước rồi vỗ vỗ ngực, trợn mắt nói với anh ta : “Thử đi, anh không thử thì sao biết nó thô tục chứ.”

Nói xong, tôi liến mắt nhìn Yến Thất, thấy anh ta ăn rất ngon lành, thầm nghĩ anh ta có mắt nhìn hơn thiếu gia nhà mình rất nhiều.

Mộ Dung Tuyệt nhìn chiếc đũa trên bàn, ngón tay cũng không động chút nào, hiển nhiên không có ý định muốn thử món này.

Hừ, tôi gắt gỏng!

Tôi cầm đôi đũa của Mộ Dung Tuyệt lên, gắp một miếng đồ ăn đã bớt nóng trong bát tôi, đưa thẳng tới trước miệng anh ta, nhìn chằm chằm anh ta, nói : “Há miệng!”

Mộ Dung Tuyệt dường như có chút không ngờ được, sững sờ nhìn tôi, tôi bị anh ta nhìn chằm chằm khiến cả người mất tự nhiên, đột nhiên nhận ra đồ ăn gắp từ trong bát tôi, có phải anh ta cảm thấy ghê tởm hay không? Tôi chột dạ muốn thu tay lại, nhưng đột nhiên Mộ Dung Tuyệt lại nắm cổ tay tôi, đầu nhướng về phía trước, há miệng ngậm lấy đồ ăn kẹp trên đũa…….

Tôi kinh ngạc trợn tròn mắt, gương mặt có chút nóng lên, Yến Thất bên cạnh bị cảnh này kí©h thí©ɧ khiến mình bị sặc, liên tục ho khan.

Mộ Dung Tuyệt bình thản buông tay tôi ra, cẩn thận nhai nuốt đồ ăn, sau đó cầm lấy đôi đũa trong tay tôi thong thả ung dung ăn tiếp.



Dáng vẻ anh ta ăn thật tao nhã, tao nhã tới nỗi khiến tôi rất muốn giơ điện thoại lên chụp lại cảnh này.

Rất nhanh tôi đã khôi phục lại bình tĩnh, hưng phấn hỏi anh ta : “Tôi đã nói mà, ăn rất ngon phải không?”

Mộ Dung Tuyệt không để ý tới tôi, tiếp tục ăn.

“Ai da, ngon thì thừa nhận đi, không phải xấu hổ!”

....

“Đó là xách bò của tôi mà, đừng có cướp!”

** xách bò : tên một món ăn

Ba người ăn thực sự vui vẻ. Ăn xong, tôi xoa xoa chiếc bụng no căng của mình rồi tới quầy tính tiền, Yến Thất lại nhanh hơn tôi một bước đưa tiền cho bà chủ, tôi còn chưa kịp ngăn cản thì bà chủ đã cầm tiền của anh ta.

Tôi nói : “Đã nói bữa này tôi mời, anh làm vậy khiến tôi càng ngại đấy.”

Yến Thất ghé gần lại tôi, nháy mắt tinh quái nói : “Thực ra là thiếu gia nhà tôi bảo thanh toán, nếu cô ngại thì lần sau lại mời thiếu gia ăn một bữa nữa.”

Tôi không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn anh ta.

Yến Thất cười vui vẻ : “Tô tiểu thư, cô là cô gái dũng cảm nhất mà tôi từng gặp, cô là người đầu tiên dám uy hϊếp thiếu gia nhà tôi mà chưa bị thiếu gia đạp bay đấy. Cố lên, tôi rất coi trọng cô……”

Con mẹ nó, Yến Thất, lúc trước anh đâu có như này, người đàn ông nho nhã sao lại biến thành tên nhiều chuyện thế này?

Lúc chúng tôi rời khỏi quán ăn là khoảng bảy giờ tối, Mộ Dung Tuyệt đưa tôi về trường học. Hôm nay lăn lộn một ngày trời nên vừa đặt mông lên xe cả người tôi đều mệt mỏi rã rời.

Tôi thϊếp đi, trong mơ màng lại mơ về một giấc mộng.

Chữ hỉ đỏ thẫm dán trong phòng, máu tươi đầy đất, một cô gái không nhúc nhích nằm trong vũng máu tươi.

Cô gái kia người đầy vết máu, thân thể cứng đờ nằm quỳ trên mặt đất, đầu nghiêng về một bên, hai tròng mắt bị móc ra, hốc mắt trống rỗng máu me nhầy nhụa, biểu cảm trên mặt cô ấy trông rất dữ tợn, tay phải cố gắng vươn về phía trước như muốn kêu cứu, lại giống như đang muốn nắm lấy cái gì.



Tôi biết cô gái kia chính là tôi, tôi đang đứng cạnh cô ấy. Không, sai rồi, phải là tôi đang đứng cạnh thi thể mình, đôi mắt lạnh lẽo nhìn ba hung thủ gϊếŧ hại tôi, đầu tiên là kẻ tay dính đầy máu tươi Lâm Tử Hạo, sau đó là Tô Mộng Kỳ đang run rẩy ôm cánh tay hắn ta, cuối cùng là Tô Minh Viễn vẻ mặt lạnh nhạt.

Lúc này, một bóng dáng đột nhiên xông vào, che miệng thét chói tai.

“Đừng hét! Hét nữa là cảnh sát tới bây giờ!” Tô Minh Viễn quay đầu lại, hung dữ mắng Lưu Nhã Cầm.

Tuy sắc mặt Lưu Nhã Cầm tái nhợt nhưng trong mắt lại lóe lên tia vui vẻ, nói : “Chúng ta nên nhanh chóng xử lý thi thể nó đi.”

Lâm Tử Hạo vội vàng tiến lên muốn kéo thi thể tôi đi, Tô Minh Viễn nói : “Chờ chút, mang dao tới đây, chặt đứt chân tay nó đi, làm như vậy cho dù nó có hóa thành quỷ cũng không có cách nào về tìm chúng ta.”

Lưu Nhã Cầm chạy xuống phòng bếp lấy hai con dao chặt xương tới, Lâm Tử Hạo cùng Tô Minh Viễn một kẻ phụ trách chặt tay, một kẻ chặt chân, Tô Mộng Kỳ sợ hãi rúc vào trong ngực Lưu Nhã Cầm.

Trong phòng tràn ngập mùi máu tanh tưởi, tiếng chặt chém phanh phanh vang lên ầm ầm.

Tôi đứng bên cạnh nhìn hành động của bọn họ, từng giọt huyết lệ theo khóe mắt rơi xuống.

Tôi nhìn chằm chằm lũ người đó, muốn xé nát bọn chúng, đột nhiên có một cỗ lực lượng cường đại từ phía sau vọt tới hút tôi vào trong đó.

Tôi bước vào một không gian khác, thấy được một gương mặt quen thuộc.

Người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp nhưng sắc mặt lại tái nhợt nằm dựa trên giường bệnh, ánh mắt cô đơn tuyệt vọng nhìn cây đại thụ bên ngoài cửa sổ.

“Mẹ!”

Tôi bước nhanh về phía mẹ, cửa phòng bệnh lại đột nhiên bị mở ra, một cô gái thân hình nóng bỏng, trang điểm tỉ mỉ, ăn mặc thời trang bước xuyên qua thân thể tôi, giọng điệu không kiên nhẫn nói : “Mẹ gọi con tới đây làm gì? Người ta còn đang dạo phố với Dĩnh Dĩnh mà.”

Cô gái kia chính là tôi năm mười bảy tuổi của kiếp trước, nghe giọng điệu cô gái nói chuyện, tôi thực sự muốn xông lên tát cô ta mấy phát cho tỉnh táo.

Mẹ tôi ôm ngực ho dữ dội, sức khỏe của bà không hiểu sao lại ngày càng đi xuống, chỉ mới ba tháng ngắn ngủi đã bệnh tới tình trạng nguy kịch, chỉ tiếc lúc đó tôi ngu ngốc, còn không hiểu chuyện mà luôn giận dỗi với bà.

Mẹ tôi ho đến thở hổn hển, dường như hít thở không thông, tôi kia vội vàng gọi bã sĩ tới, bác sĩ nhanh chóng tới kiểm tra rồi nhìn tôi bất lực lắc đầu.

Mẹ nắm lấy tay tôi, mắt ngân ngấn lệ, đứt quãng nói : “Vi Vi, mẹ biết mấy năm nay khiến con chịu nhiều thiệt thòi nên con mới chán ghét mẹ……… Nếu ngày nào đó mà mẹ không còn nữa, con nhất định…….nhất định phải thay đổi tính tình, nếu không sẽ không tốt……. Sau này chỉ có ông ngoại và cậu mới có thể tin cậy, nếu có chuyện gì thì đi tìm bọn họ, bọn họ nhất định sẽ giúp con, nhớ chưa?”