Chương 15: Là ai bị bệnh không đeo bαo ©αo sυ? (1)

Dung Nhan lơ đãng đến mức không chú ý tới người đàn ông phía trước đã dừng lại, vô tình đυ.ng phải anh.

Anh cao hơn cô rất nhiều, cô va vào tấm lưng cứng rắn của anh, khiến sống mũi của cô đau nhức.

Cô nhất thời đứng không vững, chiếc túi vải rơi xuống đất, đồ bên trong rơi ra ngoài.

Người đàn ông lạnh lùng nhìn dáng vẻ bối rối, xấu hổ của cô, không hề có ý định đến giúp đỡ, trên người anh không còn dáng vẻ ôn hoà như lần đầu gặp nhau nữa, bao quanh cơ thể anh là một bầu không khí lạnh lẽo, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm.

Dung Nhan cảm nhận được cơn giận của anh, nhưng lại không biết tại sao anh lại nổi giận.

Cô mới là người nên nổi giận! Anh bị bệnh!

Dung Nhan thầm mắng anh ở trong lòng, chịu đựng không cho nước mắt chảy ra, cô ngồi xuống nhặt đồ của mình.

Thẻ sinh viên bay hơi xa, cô vừa vươn tay ra thì đã bị một bàn tay to rộng khác nhặt lên.

Tần Mộng Viễn cầm chiếc thẻ sinh viên chỉ to bằng lòng bàn tay, lớp bìa màu đỏ sậm, dòng chữ “Đại học Thanh Thành” được in bằng phông chữ vàng.

Anh nhìn mặt đầu tiên, một mảnh giấy nhỏ với rất nhiều thông tin.

Phía trên là ảnh căn cước công dân của cô gái, cô mặc một chiếc áo sơ mi gọn gàng, mái tóc đen dài ngang vai, khuôn mặt nở nụ cười, trong trẻo và duyên dáng, hoàn toàn khác với kiểu trang điểm đậm quyến rũ, ma mị tối hôm qua, là dáng vẻ của một cô học sinh đàng hoàng.

Phía dưới là thông tin học tập của cô, một chuỗi dài bao gồm họ tên, chuyên ngành, mã số sinh viên, niên khóa, ngày sinh, quê quán, địa chỉ gia đình, năm nhập học...

Anh im lặng, khuôn mặt thâm trầm, đọc từng dòng một, chỉ trong khoảng hai phút anh đã nắm được thông tin chung của cô.

“Anh làm gì vậy! Trả lại cho tôi!” Dung Nhan lập tức cảm thấy mình như bị lột sạch, không có gì để che giấu trước mặt anh.

Cô sợ hãi, ngoại trừ cô Thẩm biết tình hình của cô ra thì không ai biết cuộc sống thật sự của cô, cô không dám tưởng tượng nếu nhà trường biết việc cô hầu rượu ở câu lạc bộ giải trí. Trường học là nơi dạy học, giáo dục con người, chắc chắn sẽ rất xấu hổ với những học sinh như cô.

Cô vươn tay định cướp lại thẻ sinh viên của mình nhưng Tần Mộng Viễn lại giơ tay lên, cố ý không trả cho cô.

Anh vốn đã có lợi thế về chiều cao, chỉ điều này thôi cũng khiến Dung Nhan không thể chạm tới mép thẻ sinh viên của mình.

“Anh muốn làm gì?” Cô vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng mắt nhìn anh, cô vừa tức vừa sợ hãi đứng im tại chỗ, đối với anh mà nói, cô yếu đuối, nhỏ bé như vậy, căn bản không có khả năng phản kháng.

Tần Mộng Viễn nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi ở phòng khám, cô quan hệ tìиɧ ɖu͙© với người khác, toàn bộ quá trình không đeo bαo ©αo sυ, bị nghi mặc bệnh lây qua đường tìиɧ ɖu͙©.

Một người đàn ông giữ mình trong sạch, lần đầu tiên sau 31 năm ngủ với một người phụ nữ, anh không thể liên tưởng nổi cái người đàn ông mà cô nói mắc bệnh lây nhiễm qua đường tìиɧ ɖu͙© là mình.

Anh tưởng rằng sau lần quan hệ đầu tiên với anh cô đã ngủ với một người đàn ông bẩn thỉu khác chỉ trong một ngày ngắn ngủn.

Đây cũng là nguyên nhân khiến anh nổi giận.

“Sinh viên đại học Thanh Thành? Hai mươi mốt tuổi, con gái còn trẻ tuổi phải biết yêu thương bản thân, dựa vào sắc đẹp làm giao dịch là hạ thấp phẩm giá của mình.”

Cầu thang trống trải, giọng điệu mắng mỏ, răn dạy của người lớn tuổi khiến Dung Nhan cứng đờ, tai đau giống như bị ong chích.

Anh mắng cô là gái đĩ.

Sao anh có thể sỉ nhục cô như vậy?

Sắc mặt của cô gái trắng bệch, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, bàn tay nắm chặt đến mức run rẩy.

Dù cơ thể có đau nhức đến đâu thì vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng, nhưng kí©h thí©ɧ bằng lời nói là một sự xúc phạm về tâm lý và tinh thần, có thể khiến người ta nổi điên trong chốc lát.

Dung Nhan không hề nổi giận mà chỉ mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt kiên cường nhìn anh chằm chằm, nói: “Bác sĩ Tần nghĩ mình là ai mà giữ mình trong sạch như vậy? Rượu chè, chơi gái, cờ bạc, thấy anh mặc chiếc áo blouse trắng này, tôi cảm thấy đó là sự xúc phạm với nghề bác sĩ!”

Cô thẳng lưng, khom vai, không chịu tỏ ra yếu thế, cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ, cô là người văn minh, phải làm việc văn mình, nếu không cô sẽ không nhịn được mà nhổ một bãi nước bọt vào áo blouse trắng của anh.

Tần Mộng Viễn giải thích thái độ này của cô là vì thẹn quá hóa giận, giống như một đứa trẻ phản nghịch không nghe lời, không những không nhận sai mà còn cãi lại.

Đôi mắt của người đàn ông khóa chặt, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, anh không hiểu sao cô lại có mặt mũi chế nhạo mình, quả thực là một đứa trẻ phản nghịch không biết xấu hổ.

“Không biết xấu hổ!” Anh quát một tiếng, đột nhiên vươn tay muốn giật chiếc túi vải của cô.