Chương 16: Là ai bị bệnh không đeo bαo ©αo sυ (2)

“Điện thoại đâu? Gọi điện thoại kêu cha mẹ đến đây! Không có tự trọng còn cho rằng bản thân nói chuyện có lý! Hay vẫn còn là sinh viên đại học Thanh Thành, cha mẹ không ủng hộ cho nên khiến cô học được cách hủy hoại bản thân? Bị lây bênh qua đường tìиɧ ɖu͙©? Đúng là thiếu đòn!” Ngay cả một người đàn ông nho nhã, hiền lành đôi khi cũng có thời điểm nổi giận, chưa kể với tư cách là một bác sĩ, anh không thể chịu đựng được khi nhìn thấy một cô gái trẻ tự hạ thấp bản thân mình như vậy.

Tần Mộng Viễn lấy điện thoại trong túi cô ra, ấn ngón cái để mở khóa màn hình, trực tiếp ấn vào danh bạ.

“Anh làm gì! Anh dựa vào đâu mà quản tôi? Anh không được gọi! Không được gọi!” Dung Nhan thấy anh đã tìm được số điện thoại của mẹ, chuẩn bị tàn nhẫn gọi qua, đần ngón tay chỉ cách nút gọi vài mm.

Cô không có cha, chỉ có mẹ, nhưng mẹ lại bị bệnh, bảo bà phải chịu đựng kí©h thí©ɧ này như thế nào?

“Tôi cầu xin anh, anh đừng gọi, tôi thực sự cầu xin anh...Không thể gọi, mẹ tôi bị bệnh, bà ấy không thể nổi giận...” Nước mắt của cô rơi xuống như mưa, trong mắt tràn đầy bi thương và tuyệt vọng, cô kéo cánh tay anh, cơ thể mềm mại yếu ớt trượt xuống.

Cô gái nhỏ bé, yếu ớt nằm bên chân anh, không ngừng khóc, giống như bông hoa bị giẫm đạp trong bùn, hèn mọn, bàng hoàng.

Tần Mộng Viễn siết chặt điện thoại, cơ thể cứng đờ, anh đứng đó, mãi cho đến khi ánh sáng trên màn hình tối đi.

Anh ngồi xổm xuống, dùng điện thoại nâng cằm cô lên, bản thân không muốn chạm vào cô.

“Đừng tự hạ thấp bản thân mình nữa.” Anh nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô, chỉ còn sót lại một chút thương cảm của một bác sĩ.

Dung Nhan quay mặt đi, lấy điện thoại từ trong tay anh, nắm thật chặt, cho dù mặt đầy nước mắt, bị anh làm nhục nhưng cô vẫn quật cường như cũ.

“Bác sĩ Tần, anh thật sự không có tư cách nói tôi, nếu không phải tại anh thì sao tôi có thể biến thành như vậy? Tối hôm qua tôi bị hạ thuốc không tỉnh táo, nếu anh thật sự không muốn thì sao tôi có thể cưỡng ép được anh? Hơn nữa là ai bị bệnh không đeo bαo ©αo sυ? Là anh cố ý muốn lây bệnh cho tôi! Anh là bác sĩ kiểu gì vậy? Bác sĩ là phải chữa bệnh cứu người, còn anh thì sao? Anh không có y đức, anh căn bản không xứng làm bác sĩ!”

Cô yếu ớt, mong manh đến thế nhưng vẫn không chịu khuất phục khi mắng mỏ người ta từng câu từng chữ một.

Tần Mộng Viễn cau mày, nhìn hận ý trong mắt cô, rõ ràng là đang nói với anh.

Là ai bị bệnh không đeo bαo ©αo sυ?

Tần Mộng Viễn nghe cô nói, mãi cho đến khi cô nói xong câu cuối cùng, chế giễu anh không xứng làm bác sĩ, anh mới nhận ra có gì đó không đúng.

Ý của cô là anh bị bệnh còn không đeo bαo ©αo sυ?

“Tôi bị bệnh?” Bác sĩ Tần khó hiểu nhìn cô.

Dung Nhan cười lạnh, nhìn anh giống như một tên cặn bã.

“Chẳng lẽ không phải sao?”

Bác sĩ Tần bị chọc tức, thật nực cười!

“Cô lẳиɠ ɭơ còn muốn vu khống tôi?”

“Anh vẫn không chịu thừa nhận? Anh có phải đàn ông không? Từ tối hôm qua đến giờ tôi chỉ tiếp xúc với một người đàn ông, nếu không phải anh bị bệnh thì tôi sẽ ra nông nỗi này sao?” Dung Nhan tức đến mức kéo cổ áo của mình xuống, quên mất con gái nên rụt rè, để lộ cái cổ và bộ ngực đỏ ửng cho anh thấy chứng cứ phạm tội của mình.

Trên ngực cô gái có hai khối tròn mềm mại, ở giữa có một đường rãnh nhỏ.

Tần Mộng Viễn nhìn những vết mẩn đỏ trên làn da trắng như tuyết của cô, câu nói từ tối hôm qua đến giờ chỉ tiếp xúc với một người đàn ông là anh vang vọng bên tai.

Cuối cùng anh cũng hiểu rõ, thần kinh bất giác thả lỏng, cũng tức giận hơn, anh có cảm giác mình muốn bắt cô, đánh cô một trận.

Cái đầu này chứa gì vậy? Không làm rõ đã nói anh bị bệnh? Bên ngoài có ai sạch sẽ như anh sao?