Chương 6

Vương Giai Giai cứng đờ cả người, cô không hiểu bước nào có vấn đề. Nếu người ngủ trên cáng cứu thương là Quý An Ức thì A Cảnh đâu?

Chẳng lẽ A Cảnh ngủ trên sofa?

Suy đoán này càng làm cô cứng người hơn, có lẽ chuyện đáng xấu hổ hơn cả ngủ với bạn cùng phòng của bạn trai chính là việc bạn trai chỉ nằm cách hai người mấy mét.

Làm sao bây giờ? Cô nên làm gì bây giờ?

Sao cô có thể gây ra chuyện này cơ chứ, sao cô lại trở thành loại đàn bà dâʍ ɭσạи như vậy?! Cô sắp kết hôn rồi, sắp có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng tất cả tương lai đó đã bị sai lầm này phá huỷ.

Vương Giai Giai không dám tưởng tượng, sau khi A Cảnh phát hiện ra thì sẽ nghĩ gì về cô.

Vừa thẹn vừa tuyệt vọng, cặp mắt vốn sưng đỏ của cô lại rơi nước mắt, từng giọt nhỏ trên l*иg ngực Quý An Ức.

Cảm giác ao ước ghen tị của Quý An Ức với Trương Cảnh lại càng nhiều thêm.

Anh chơi bời nhiều năm, gặp rất nhiều người truỵ lạc, cũng gặp nhiều người, từng gặp những cặp nam nữ bị giam cầm bởi một cuộc hôn nhân không như ý, cũng biết tình cảm đáng quý thế nào.

Trương Cảnh vốn không giỏi ăn nói nhưng rất tử tế, đôi lúc khá thẳng thắn. Làm anh em tốt, Quý An Ức rất thích kiểu người như thế, nhưng khi sống chung một nhà trong lần phong toả thành phố này, tận mắt chứng kiến cách Trương Cảnh và Vương Giai Giai chung sống, thật lòng anh thấy hai người này dù đã sắp kết hôn nhưng vẫn chưa rõ ràng với nhau về phương diện tình cảm.

Người này không nói, người kia thì không hiểu, nếu ông trời thương xót thì có thể sống với nhau đến già, nhưng chỉ cần gặp chuyện không như ý thì quãng đời còn lại mỗi người một ngả.

Anh có lòng tìm cơ hội nhắc khéo, nhưng nào ngờ chuyện ngoài ý muốn lại đến trước.

Lúc này cô cưỡi trên người anh, họ đang làm chuyện thân mật nhất trên đời, Quý An Ức tự tin kỹ thuật của mình rất tốt, chắc chắn có thể làm cô sung sướиɠ vô cùng, nhưng anh cũng biết chắc bây giờ cô đang rất đau khổ.

Đó là sự đau khổ mà người luôn tận hưởng niềm vui trước mắt như anh vĩnh viễn không hiểu.

Trong lòng xót xa, Quý An Ức nghĩ bụng sao cô gái tốt thế này lại không thuộc về mình; nhưng cũng lại nghĩ, may mà không thuộc về mình, loại có mới nới cũ như anh đỡ hại con gái nhà người ta.

Anh đưa tay vòng quanh vòng eo run rẩy của cô, ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô, kéo chăn trùm qua đầu cả hai, thủ thỉ dỗ dành:

“Ngoan, không phải lỗi của cô… Cậu ấy khăng khăng đòi đổi chỗ… Cô không nói, tôi không nói, cậu ta không biết đâu, coi như đang nằm mơ đi. Nghe lời, nhắm mắt lại…’

Lần đầu tiên từ thuở cha sinh mẹ đẻ, dươиɠ ѵậŧ đã vào rồi, lại còn vào trong loại cực phẩm mà anh không được ȶᏂασ, còn phải dỗ người ta ngủ?

Nếu để người khác biết đây là chuyện Quý An Ức anh làm, chắc là một đống người rớt cằm.

Hiếm khi anh làm việc tốt, nhưng ai ngờ vẫn có chuyện ngoài ý muốn.

Ngay khi Vương Giai Giai đã bình tĩnh lại, cánh cửa phòng ngủ phụ bên cạnh bỗng dưng bật mở, Lưu Dụ mặc áo ngủ lao ra, hồ hởi đánh thức tất cả mọi người, tuyên bố tin tốt: “Chính phủ phái đội ngũ y bác sĩ đến trợ giúp, các nơi trên toàn quốc đều đang cố hết sức giúp chúng ta vượt qua khó khăn.”

Anh ta vốn không hay kìm nén cảm xúc, quả thực hận không thể la hét ầm ĩ trước chuyện vui này.

Trong lúc thành phố bị phong toả, dù có cười vui vẻ đến mức nào thì trong lòng họ đều lo lắng. Họ thấy quá nhiều bình luận không hay, cũng sợ không có ai đến cứu cái thành phố đang phát bệnh này.

Một cánh cửa phòng ngủ khác cũng mở ra, Thẩm Trường Thanh mơ màng ngái ngủ đeo kính, từ tốn nói: “Đất nước lớn mạnh, vốn nên như thế”. Nói một cách rất hờ hững, như thể đang bàn về một chuyện hiển nhiên, nhưng khoé miệng cong lên và sự kiêu ngạo trong mắt thì không che giấu được.

Trương Cảnh nằm trên sofa cũng ngồi dậy, dù không đổi sắc mặt nhưng đôi mắt cũng có ý cười. Anh cầm nhiệt kế đo nhiệt độ lần nữa, tiện thể nhắc Lưu Dụ đang hưng phấn: “Mặc quần áo vào”.

Ba người trò chuyện một lát, cả ba đều ngạc nhiên cùng lúc nhìn về phía cáng cứu thương. Quý An Ức bình thường rất sôi nổi, sao hôm nay lại rúc trong chăn nằm im như chết, quấn chăn to như con chim cút thế kia?