Chương 12: Đồ không biết xấu hổ

Thẩm Lai Đức vừa nhìn thấy Bạc Tư Khiêm từ trong phòng đi ra, liền lộ ra một vẻ mặt nịnh nọt, nói: "Thượng tướng, sao ngài không ở lại ngồi một lát?"

Nghe vậy, Sắc mặt của Bạc Tư Khiêm trở lên lạnh nhạt, khuôn mặt lạnh như băng của hắn giống như một khuôn mặt poker. Hắn không nói một lời mà đi xuống cầu thang, đám thuộc hạ liền đi theo hắn ra khỏi biệt thự nhà họ Thẩm.

Bạc Tư Khiêm đến đột ngột, đi cũng đột ngột.

Trên ghế sô pha trong phòng khách, chỉ còn lại Thẩm Lai Đức và Lục Mạn Trân nhìn nhau. Thẩm Lai Đức vuốt cằm, cười nói: "Lẽ nào, Bạc Tư Khiêm có hứng thú với thằng nhóc Trì Noãn của nhà chúng ta?"

Lục Mạn Trân hừ lạnh một tiếng nói: “Ông đừng có mơ mộng hão huyền, hắn là Thượng tướng quân, mỗi ngày đều đem tới cho hắn những Omega cao quý đủ cho hắn lựa chọn thỏa thích, làm gì đến lượt thằng câm này, ngay cả một lời cũng không thể thốt ra được?"

Thẩm Lai Đức cười nói: “Cũng đúng, làm gì có loại Omega nào mà hắn chưa gặp qua chứ. làm gì có ai lại thích loại omega bị câm. Hay là bởi vì Trì Noãn có một trái tim nhân hậu , hay đi giúp đỡ người khác. Nói không chừng, nó nhặt được ví tiền của Bạc Tư Khiêm hay gì đó, nên hắn mới tới đây…”

“Ha ha, nếu Thẩm Trì Noãn thật sự đã giúp hắn, nói không chừng, chúng ta có thể xin Bạc Tư Khiêm một ân huệ, để Dung Dung của chúng ta có thể nhận được một công việc trong lực lượng trinh sát của quân đội hay lực lượng khí tượng gì đó cũng được!” Lục Mạn Trân mơ mộng suy nghĩ.

“em sẽ nghĩ đến con trai của chúng ta chứ?” Thẩm Lai Đức vòng tay ôm chặt lấy eo của Lục Mạn Trân, nhéo nhẹ một cái…

"Hứ, em đương nhiên là nghĩ tới Dung Dung, chẳng lẽ nhớ tới thằng câm chết tiệt đó sao? Anh biết không, vừa rồi nó quỳ ở ngoài cửa, nó nhổ nước bọt vào người em! Anh nhìn thấy nó ngây thơ thế thôi! Thật ra trong thâm tâm đang che giấu rất nhiều ý xấu." Lục Mạn Trân bực bội phàn nàn với Thẩm Lai Đức.

Chuyện nhổ nước bọt là do Lục Mạn Trân thêm vào, bà ta không thể hiểu được bộ dạng đáng thương của cậu, Bà ta muốn khiến cho Thẩm Lai Đức hoàn toàn thất vọng về Thẩm Trì Noãn.

Thẩm Lai Đức không hề quan tâm những lời phàn nàn của bà ta, mà đưa tay sờ soạng đường cong hoàn hảo của bà ta. Bàn tay ấm áp di chuyển qua lại , Lục Mạn Trân biết Thẩm Lai Đức là một lão già biếи ŧɦái, thích trêu chọc bà ta. Bà ta cũng rất phối hợp , thân thể mềm mại khẽ run lên, nhỏ giọng nói: "A ưm, đừng sờ chỗ đó, ngứa lắm ~~"

Mặc dù Lục Mạn Trân là một beta, nhưng bà ta có thể hành động như một omega, Nhưng so với một Omega bà ta lại hành động giống như một Omega hư hỏng. Động tác tay của Thẩm Lai Đức không có một giây dừng lại, ông ta rất thích vuốt ve vòng eo thon thả như cành liễu của Lục Mạn Trân...

Người hầu trong phòng khách cũng không thèm để ý đến hai người bọn họ, bởi những người hầu đã quá quen với việc hai người bọn họ không biết xấu hổ thường xuyên quậy phá trong phòng khách.

Không nghĩ tới, lúc này, Tɧẩʍ ɖυng Dung đã tức giận túm lấy Thẩm Trì Noãn từ trên giường lớn đẩy cậu xuống đất.

"Thẩm Trì Noãn, mày thật to gan, đây là giường của tao, mà mày cũng dám ngủ trên giường của tao! thằng chó , không biết xấu hổ!"

Tɧẩʍ ɖυng Dung tức giận mắng chửi Thẩm Trì Noãn một trận.

Bởi vì không thể nói được, sắc mặt của Thẩm Trì Noãn đỏ bừng lên, lông mày nhíu lại, cậu không kiên nhẫn làm ra vài cử chỉ kí hiệu , cậu muốn nói rằng chiếc giường này vốn dĩ là của cậu, cậu ngủ trên đó không có gì sai cả… …

Tɧẩʍ ɖυng Dung rất chán ghét khuôn mặt của cậu, cậu ta giơ chân lên đá Thẩm Trì Noãn một cách thô bạo.

Thẩm Trì Noãn muốn đứng dậy, nhưng bị cậu ta đá như vậy, lại lảo đảo không thể đứng lên nổi.

“Bộ đồ ngủ mày đang mặc cũng là của tao, mau cởi ra!” Sắc mặt Tɧẩʍ ɖυng Dung tối sầm lại, cậu ta cúi người xuống, thô lỗ mà kéo bộ đồ ngủ bằng vải trên người Thẩm Trì Noãn.

Tɧẩʍ ɖυng Dung mạnh bạo cởi bộ đồ ngủ trên người Thẩm Trì Noãn xuống , ngay cả quần ngủ cũng không buông tha ... Làn da trắng nõn mềm mịn của cậu lộ ra ngoài, quần ngủ đã bị Tɧẩʍ ɖυng Dung kéo lên đến mắt cá chân.

Thẩm Trì Noãn cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt vọng, cậu muốn thoát khỏi vòng tay ác độc của Tɧẩʍ ɖυng Dung.

"Cởi ra cho tao! mày không xứng mặc quần áo của tao, thằng chó chết!" Tɧẩʍ ɖυng Dung nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm lấy gấu quần cậu hung hăng kéo xuống!