Chương 13: Bị thương

Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Trì Noãn thấy hành vi ngang ngược của Tɧẩʍ ɖυng Dung.

Thẩm Trì Noãn tối nay đã chịu đủ loại xui xẻo, cậu bị phạt quỳ, còn bị Lục Mạn Trân hất nước lạnh vào người.

Tất cả những bất bình đã được tích tụ quá lâu, nhưng lại không có nơi nào để bùng nổ.

Dù cậu có chịu nhiều đau khổ như thế nào, cũng không thể để cho Tɧẩʍ ɖυng Dung tuỳ ý gây khó dễ cậu!

Đột nhiên, Thẩm Trì Noãn há to miệng, cắn vào tay Tɧẩʍ ɖυng Dung.

"Aaa! Thẩm Trì Noãn , mày là chó sao? Mày dám cắn tao!" Tɧẩʍ ɖυng Dung tức giận đến xanh mặt, cậu ta cầm một chiếc bình lên đập vào đầu Thẩm Trì Noãn!

Thẩm Trì Noãn khi tỉnh lại, cậu đã thấy mình đang nằm trên chiếc giường nhỏ trong căn phòng tối.

Đầu cậu choáng váng, trán cậu bắt đầu nóng lên, cậu bị thương ở trên đỉnh đầu và chảy máu rất nhiều, thế nhưng, Lục Mạn Trân lại không chịu đưa cậu đến bệnh viện, bà ta sai người hầu chăm sóc cho cậu, vết thương của cậu cũng chỉ được băng bó sơ sài.

Thấy cậu chủ nhà mình đáng thương như vậy, Trương Lệ Yến cảm thấy uỷ khuất và khó chịu thay cho cậu. Cô cố gắng nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng nói với Thẩm Trì Noãn: “Cậu chủ, cậu uống chút nước đi rồi ăn cháo nhé, đây là cháo sò điệp mà tôi đã bí mật làm cho cậu, nó rất ngon cậu hãy ăn đi nhé ... …!"

Nếu bị phát hiện, Trương Lệ Yến sẽ bị Lục Mạn Trân trách phạt, Thẩm Trì Noãn không muốn như vậy nên đã đặt bát cháo nóng trở lại bàn.

"Không được, cậu chủ bị thương như vậy, Dung thiếu gia đánh cậu đến chảy cả máu, cậu chủ còn phát sốt nữa , cậu không ăn không uống thì làm sao khỏi được? Cho dù tôi có bị bà chủ đánh chết cũng phải để cho cậu ăn bát cháo này!"

Lúc này, Trương Lệ Trân lấy ra một lọ thuốc mỡ nhỏ.

Có lẽ là bởi vì cậu cầm quá chặt, Tɧẩʍ ɖυng Dung cũng không để ý đến lọ thuốc này. Trương Lệ Trân vào phòng, phát hiện trong tay Thẩm Trì Noãn có một lọ thuốc, cô liền nhanh chóng giấu lọ thuốc đó đi. Chờ tới bây giờ, Thẩm Trì Noãn tỉnh lại, cô mới đưa nó lại cho cậu.

Trương Lệ Trân hạ giọng , tò mò hỏi: "Đúng rồi, loại thuốc cậu chủ nắm trong tay, rốt cuộc là thuốc gì vậy?"

Nghe vậy, tay cầm thìa của Thẩm Trì Noãn đột nhiên khựng lại.

Thẩm Trì Noãn: "..."

Thẩm Trì Noãn im lặng nhìn chằm chằm lọ thuốc, mắt cậu bây giờ rất đau còn bị sưng lên nữa, cậu thậm chí không muốn sử dụng lọ thuốc này. Có rất ít người trên đời này có thể thực sự quan tâm đến cậu ...

"A, tôi quên mất, cậu không thể nói chuyện, quên đi, tôi không hỏi nữa! Cậu chủ thật đáng thương, cậu chủ tốt như vậy, tại sao lại gặp phải người đàn bà độc ác như vậy , còn cả cậu chủ Dung Dung điên rồ nữa chứ?" Trương Lệ Yến rất khâm phục với sức chịu đựng của Thẩm Trì Noãn.

Đừng nói là Trương Lệ Yến, ngay cả Thẩm Trì Noãn cũng cảm thấy sức chịu đựng của mình thật giỏi! Cậu chỉ hy vọng kiếp này có thể sống một cuộc sống thật tốt, không lặp lại sai lầm như kiếp trước, bị dồn vào ngõ cụt không thể thoát ra được.

“Cậu chủ ngủ ngon, lát nữa tôi sẽ đến thăm cậu .” Trương Lệ Yến giúp Thẩm Trì Noãn dọn dẹp chỗ bát đã ăn xong, rồi mới đi ra ngoài.

Cơn buồn ngủ ập đến, Thẩm Trì Noãn nằm trên giường, cậu mơ màng nhắm mắt lại, chỉ hy vọng có thể ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng mà, có người lại không muốn buông tha cho cậu, lại đến gây rắc rối cho Thẩm Trì Noãn.

Cánh cửa căn phòng tối bị phá, hầu như không thể đóng lại, lúc này, một người hầu mặc trang phục hầu gái màu xanh bước vào. Cô ta là Triệu Phỉ Phỉ, người hầu thân cận của Lục Mạn Trân.

“Này, đồ câm, phu nhân bảo tôi đưa cậu đến phòng bếp!” Triệu Phỉ Phỉ hướng về phía người đang nằm trên giường hét lớn.

Đây là tới tìm cậu lấy mạng sao? Thẩm Trì Noãn trong lòng nghĩ như vậy. cậu đã bị cảm rồi, đầu của cậu còn bị tên khốn Tɧẩʍ ɖυng Dung làm cho bị thương, đầu gối còn sưng đau, vậy mà Lục Mạn Trân còn không buông tha cho cậu!

Thẩm Trì Noãn yếu ớt mở miệng ra hiệu vài lần, cậu muốn nói rằng cậu thực sự không còn sức để vào bếp.

Thấy bộ dáng cậu như sắp chết, Triệu Phỉ Phỉ đóng sầm cửa lại, rời đi.