Chương 15: Noãn Noãn đâu? Sao lại không nhìn thấy em ấy?

Lục Mạn Trân che miệng, liếc nhìn bãi nôn trên mặt đất, chán ghét nói: "Hừ! Cháo sò điệp? Mày đã ăn cháo sò điệp! Chắc chắn là Trương Lệ Yến đã làm cho mày ăn đúng không ... Tao sẽ đi tìm cô ta Tính sổ! Con người hầu này dám sau lưng tao làm chuyện cơ mật như vậy! Hừ!!"

Lục Mạn Trân cuối cùng đã rời đi, ngay cả người hầu của bà ta là Trương Phỉ Phỉ cũng rời đi theo.

Nhưng Thẩm Trì Noãn chỉ cảm thấy thế giới dường như đã trở nên yên tĩnh hơn, cậu thở dài, lo lắng cho Trương Lệ Yến, cậu chỉ mong rằng Trương Lệ Yến sẽ bình an .

Lúc này, Thẩm Trì Noãn từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc mỡ, bôi lên người, trong lòng khẽ nói: “Thượng tướng, khi nào thì anh đến thăm tôi, tôi… tôi nhớ anh nhiều lắm.”

Cậu nhắm mắt lại, chỉ hy vọng, thời gian hãy trôi nhanh một chút.

Nhưng thật đáng tiếc, người cậu chờ là Bạc Tư Khiêm, nhưng người đến lại là Cố Quý Lễ.

ba ngày sau...

Trong đại sảnh nhà họ Thẩm, Cố Quý Lễ đang ngồi trên ghế với một bộ vest đen, trên tay hắn ta cầm một tách cà phê mới pha. Ngồi bên cạnh hắn ta là Tɧẩʍ ɖυng Dung, ngồi đối diện là Lục Mạn Trân.

“Tôi không biết tại sao ngài Cố lại đến đây gặp Dung Dung nhà chúng tôi?” Lục Mạn Trân kiềm chế sự hung hăng thường ngày của mình đối với Thẩm Trì Noãn, khuôn mặt bà ta trở nên thân thiện và dịu dàng.

"Hừm, tôi tới đây không phải là tìm Tɧẩʍ ɖυng Dung, mà tôi tới tìm Trì Noãn, tôi có vài chuyện muốn hỏi em ấy..." Cố Quý Lễ cười nhạt, đặt tách cà phê trong tay xuống, hắn nhìn xung quanh nhà một vòng, hắn ta thấy nơi này không có Thẩm Trì Noãn.

"Noãn Noãn đâu? Tại sao không thấy em ấy?" Cố Quý Lễ sốt ruột hỏi.

Hắn ta đã không gặp Thẩm Trì Noãn kể từ khi cậu tặng hắn ta con gián kia , nhưng Tɧẩʍ ɖυng Dung vẫn luôn chạy đến công ty của hắn ta, điều này làm cho hắn ta có chút buồn chán. Thay vào đó, hắn ta càng ngày càng nhớ Thẩm Trì Noãn hơn.

"Thằng bé không được khỏe, thằng bé đang nằm trong phòng..." Lục Mạn Trân thản nhiên trả lời.

"Em ấy bị bệnh sao? Vậy tôi phải đi xem một chút!" Cố Quý Lễ đứng dậy, muốn lên lầu tìm Thẩm Trì Noãn.

“Thẩm Trì Noãn không có trên lầu đâu!!” Tɧẩʍ ɖυng Dung sốt sắng kêu lên.

Nhưng Cố Quý Lễ đã một mạch đi lên lầu. Trước sự ngạc nhiên của Cố Quý Lễ, người đang mặc bộ đồng phục hầu màu đen kia chính là Thẩm Trì Noãn, cậu đang quỳ trên mặt đất để lau sàn nhà, khuôn mặt của cậu tái nhợt khác thường, cơ thể gầy gò mảnh khảnh, như thể nếu có gió thổi sẽ thổi bay cậu đi mất.

“Khụ, khụ, khụ!!!” Thẩm Trì Noãn ho dữ dội, nhưng cậu không nhận ra sự xuất hiện của Cố Quý Lễ đang đứng nhìn cậu.

Ba ngày qua, cậu bị sốt cao, phải liên tục trườm nước ấm lên người để hạ nhiệt, mặc dù đã hạ sốt, nhưng cơn ho vẫn không khỏi.

"Noãn Noãn ... tại sao em ấy lại mặc quần áo của người hầu? Tại sao em ấy lại lau sàn nhà?" Cố Quý Lễ hỏi người hầu bên cạnh.

Hắn ta vội sải bước đến bên cạnh Thẩm Trì Noãn.

Ngay sau đó, Có Quý Lễ cúi người xuống nhìn Thẩm Trì Noãn với một vẻ mặt thương hại.

Thẩm Trì Noãn ngẩng đầu lên, đôi môi trắng bệch không còn hồng hào như trước nữa.

Cậu sẽ nói gì đây? Nếu cậu bị mẹ kế và Tɧẩʍ ɖυng Dung bắt làm những việc này, liệu có ai tin không?

Thẩm Trì Noãn cười khổ.

Cậu cúi đầu tiếp tục lau sàn nhà.

Cậu là thiếu gia nhà họ Thẩm! Nhưng cậu lại phải làm những công việc của người hầu. Đây là điều mà Cố Quý Lễ không thể chịu đựng được!

"Noãn Noãn, em không nên làm những công việc dơ bẩn như vậy, tay em đẹp như vậy, nên được nắm trong lòng bàn tay của anh!" Cố Quý Lễ kích động nói, hắn ta giật lấy chiếc giẻ lau từ trong tay cậu.

Thẩm Trì Noãn sửng sốt, cảnh tượng rất quen thuộc với cậu, những lời này Cố Quý Lễ đã từng nói với cậu. Lúc đó, cậu đã rất xúc động, tin rằng Cố Quý Lễ là người duy nhất dành cho cậu những điều tốt đẹp, là người mà cậu có thể dựa vào trong cuộc đời này. kết quả……

“…” Thẩm Trì Noãn cắn chặt răng, cậu vươn tay, muốn giật lại chiếc giẻ lau từ tay Cố Quý Lễ.