Chương 17

Bên trong phòng tắm, đèn vẫn còn sáng trứng, mờ mịt hơi nước, bồn tắm vẫn còn đang để chế độ massage, mặt nước khuấy động phát ra thanh âm rất nhỏ.

Nhưng mà. . .

Người đâu!

Không có người.

Mục Thiên Dã đem quần áo cởi ra tiện tay ném sang một bên, ánh mắt lại đảo qua quần áo cũ của Ninh Tiểu Phi ở trong giỏ, nhìn xuống bồn tắm đang bốc hơi nước.

Còn tưởng rằng là cô đang tắm, xem ra, là chuẩn bị nước cho anh?

Cô gái này, xem ra, lại rất biết cách lấy lòng anh.

Mục Thiên Dã bước vào bồn tắm lớn, chú ý tới bên trên có một sợi tóc dài của cô rơi trên thành bồn tắm, duỗi tay đem sợi tóc kia cầm lên, chăm chú nhìn tới, trước mắt lại hiện ra, dáng vẻ Ninh Tiểu Phi đêm qua, mái tóc dài rối loạn trên giường khách sạn.

Miệng lại cảm thấy khô đắng, Mục Thiên Dã đem sợi tóc kia bỏ đi, đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm lớn, tiện tay với lấy cái khăn tắm lau đi những giọt nước còn đọng trên người, đem áo tắm trên kệ mặc vào người.

Bước ra phòng ngủ, ở trong hành lang, dừng bước, cố ý ho khan một tiếng.

Vốn tưởng cô gái kia nghe được tiếng của hắn sẽ lập tức lon ton chạy đến, kết quả, đợi đến mười giây sau cũng không có thấy phản ứng gì đáp lại.

Mục Thiên Dã không vui nhíu mày, sải bước đi tới đẩy cửa thư phòng ra, trong phòng một mảnh tối đen, không có người.

Phòng tập thể hình, không có!

Phòng ngủ cho khách, không có!

. . .

Mục Thiên Dã đi xuống lầu 2, nhìn quanh một vòng, vẫn là không có người nào.

Xuống lầu, xuyên qua phòng khách, thời điểm đi vào phòng bếp, sắc mặt Mục Thiên Dã đã nhuộm một tầng sắc lạnh, liền cửa cũng không thèm mở, trực tiếp đem cánh cửa khép hờ đá văng ra.

Cánh cửa đυ.ng phải vách tường, phát ra một tiếng vang nặng nề.

Đèn chùm pha lê lộng lẫy chiếu sáng toàn bộ phòng ăn, trên chiếc bàn ăn bằng gỗ nguyên khối sang trọng lại chỉ có vỏ hộp mì ăn liền.

Đứng bên cạnh bàn ăn, có thể nhìn thấy, bên trong đồng dạng cũng không có ngườiTừ nơi này, có thể nhìn thấy nửa mở thả thức phòng bếp, bên trong đồng dạng không có người.

Lông mày Mục Thiên Dã, lập tức liền nhăn lại hình chữ Xuyên.

Cô gái chết tiệt, dám cho hắn leo cây?

. . .

. . .

"Chu Đào?" Ninh Tiểu Phi đưa tay từ trong túi lấy ra chiếc chìa khóa, bên miệng còn lẩm bẩm cái tên kia, "Xem ra. . . Phải quay lại quán bar kia để thử vận may."

Đối phương là cô người cô hẹn từ trong quán bar, nói không chừng sẽ còn xuất hiện ở trong quán bar kia. . .

Trong lòng thầm tính toán, một bên liền vặn khóa cửa, đem của đẩy ra bước vào, nhìn thấy đèn điện bên trong bật sáng choang, Ninh Tiểu Phi có phần kinh ngạc.

Nhớ kỹ, thời điểm rời đi không phải cô đã tắt hết đèn trong đại sảnh rồi sao?

Lẽ nào lo lắng quá nên quên. . .

Mặc kệ đi, dù sao tiền điện cũng không cần cô trả.

Bỏ xuống túi xách trên người, tiện tay đem chìa khóa vứt xuống trên tủ đồ, đổi lấy đôi dép lê đi trong nhà, cũng đem đôi giày để lại trên giá, nhặt lên túi xách dưới đất, treo lên giá. Thời điểm treo lên ba lô liền chú ý tới âu phục treo bên trên, Ninh Tiểu Phi ngó trái ngó phải xung quang.

Không có đi sai biệt thự mà, làm sao trên giá lại thừa ra một cái áo khoác nam nhân?

Nhưng mà. . . Hình như có phần quen quen!

Cô xoay người, nghiêm túc nhìn kỹ một chút, nhớ ra đây là áo của ai, cô lập tức tim đập thình thịch.

Thời điểm Mục Thiên Dã nói buổi tối chờ hắn, Ninh Tiểu Phi cũng không có để trong lòng, lại thêm lúc sau bận rộn liền đem chyện này ném ra sau đầu, hiện tại nhận ra áo khoác của Mục Thiên Dã, cô mới nhớ tới chuyện này.

Còn tưởng rằng hắn chỉ là thuận miệng nói một chút, xem tình hình này, vị này chính muốn làm thật!

Vị Phật Gia kia, thực sự trở về rồi?

Nghe được thanh âm đóng sầm cửa, quay sang, vừa vặn thấy Mục Thiên Dã từ trong nhà ăn nổi giận đùng đùng đi tới.