Chương 10: Không phải hôm nay

Chu Hy Mang chỉ định hôn lên má anh bạn trai này một cái nhẹ nhàng, nhưng ngay lúc môi cô vừa rời khỏi má anh, một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo cô, đôi môi dán chặt vào môi Hy Mang, trong nháy mắt, Tạ Vân Huy trở thành người chủ động.

Nụ hôn này khác với nụ hôn của Chu Hy Mang, có chút trìu mến và cũng có chút chiếm đoạt.

Chiều cao của cả hai chênh lệch lệch nhau, Hy Mang vốn đang kiễng chân lên nên rất mỏi, Tạ Vân Huy liền dùng một chút lực nhẹ nhàng nâng cô lên, giúp em tựa vào ngực mình, khuôn mặt họ gần nhau hơn bao giờ hết.

Và có vẻ, vào lúc này cô cũng có cảm nhận hơi khác một chút. Ông chủ Tạ mà cô gặp những lần trước đều rất biết giữ khoảng cách vừa phải, đứng đắn và sẽ chỉ nhẹ nhàng tán tỉnh cô. Nhưng bây giờ ông chủ Tạ… thực sự vồ vập hơn cả Hy Mang cô.

Trước nay Tạ Vân Huy là một thợ săn cực kỳ kiên nhẫn, anh rất bình tĩnh, có thể nhẹ nhàng nhìn con mồi tiến vào vòng nguy hiểm của mình, nhưng một khi con mồi bị anh ta bắt được, sẽ không bao giờ có cơ hội trốn thoát.

Rõ ràng, hiện tại Chu Hy Mang chính là con mồi đó.

Cô không có ý định bỏ chạy, hai tay đặt lên gáy anh. Qua lớp quần áo, họ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đang tăng lên. Chiếc lưỡi của Tạ Vân Huy linh hoạt thâm nhập vào trong miệng cô, trò chơi “đuổi bắt” bắt đầu, nếu Chu Hy Mang lém lỉnh, anh sẽ đuổi theo cô. Anh nhân cơ hội này cẩn thận quét miệng và lưỡi của cô. Kỹ năng của anh rất điêu luyện, Hy Mang nhanh chóng đánh mất mọi phòng ngự trước đòn tấn công của anh, cô không thể phản kháng chút nào, toàn thân mềm nhũn sau nụ hôn này, cố ý kêu lên một tiếng.

Dường như bị âm thanh đó cảnh giác, Tạ Vân Huy cuối cùng cũng nhận ra mình nguy hiểm đến hấp tấp mức nào, anh thở hổn hển và rời khỏi môi cô. Dù bản thân từng yêu đương, từng hôn đàn ông không ít lần, nhưng trong nụ hôn này, cô cảm thấy mình giống như một cô bé mới lớn, để đối phương xâm nhập mà không có bất kỳ sự phản kháng nào, thậm chí còn quên cả cách thở. Khi anh Tạ buông ra, cô mới có thể mở miệng, hít một hơi không khí tươi mới vào ngực.

“Xin lỗi.” Tạ Vân Huy vẫn ôm cô trong lòng, nhìn thấy tình hình cô quả thực anh không dám buông ra.

Hy Mang đỏ mặt, phát hiện mũi giầy còn giẫm lên đôi bốt da của Tạ Vân Huy, vội vàng lùi ra một bước: "Thực xin lỗi, anh Tạ..."

Sau khi nụ hôn kết thúc, Tạ Vân Huy mời cô cùng mình đi dạo bên bờ hồ, thưởng thức cảnh đêm.

Dưới bầu trời đêm tràn ngập ánh sáng, làn gió nhẹ thoang thoảng, ánh trăng cao treo, phản chiếu trên mặt hồ. Những ánh đèn xung quanh trải trên mặt đất, đối diện với những hàng liễu rủ thấp, cây xanh và ánh sáng hòa quyện, cùng với âm thanh xa xô của nước hồ, hòa quyện với đêm tĩnh lặng, tạo nên một cảnh đẹp dịu dàng, tráng lệ, không quá náo nhiệt, không có đám đông nhộn nhịp như ban ngày, thật sự là lý tưởng cho các đôi tình nhân hẹn hò.

Đêm khuya, vẫn còn có vài đôi tình nhân tay trong tay đi dạo bên hồ, thấp giọng nói chuyện. Lúc này Chu Hy Mang và Tạ Vân Huy thực sự chỉ là cặp tình nhân bình thường bên hồ Yang Shun.

Cô giơ tay lên vén mấy lọn tóc qua thái dương, nhân cơ hội này lén nhìn kỹ ông chủ Tạ một chút. Hôm nay anh mặc một bộ vest màu đen, cà vạt cũng được thắt cẩn thận, có vẻ như anh giữ nguyên phong cách của mình.

Tạ Vân Huy quay sang nhìn Chu Hy Mang, đúng lúc bắt gặp cô đang nhìn mình. Hy Mang liền cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì.

Tạ Vân Huy cười cười hỏi: "Hy Mang, em là người địa phương phải không?"

Cô gật đầu mạnh mẽ: “Đúng thế”

“Vậy chắc chắn rất quen thuộc ở đây nhỉ?" Ông chủ Tạ mỉm cười hỏi.

"Ừm..." Chu Hy Mang có chút xấu hổ, tự thấy mình đúng là không có lòng yêu quê hương, "Cũng không hẳn đâu, em không thường xuyên đến đây"

"Với người yêu cũ cũng ít đến sao? Tôi nghe nói chỗ này rất thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò."

Ô… Chẳng lẽ ông chủ chạy đến đây để tìm hiểu chuyện tình quá khứ của cô sao?

"Trước đây..." Cô chỉ đề cập đến chuyện quá khứ, tránh nhắc đến bạn trai cũ, "Trước đây tôi rất ít khi đến đây. Dù sao thì tôi cũng làm việc ở khách sạn hàng ngày, ngay trên kia." Hy Mang chỉ vào khu vực sân thượng của khách sạn nói tiếp: "Từ chỗ đó có thể nhìn được cảnh đẹp hơn, chưa kể thì ít khi đến đây, quá đông người."

Tạ tiên sinh nghe xong thì gật gù có chút có lỗi nói: "Ra vậy, vậy mà tôi nghĩ em thích đi dạo quanh đây."

Chu Hy Mang vội xua tay nói: "Không không không! Tôi cũng ít khi rảnh rỗi nên ít đến thôi, nhưng phong cảnh ở đây đẹp là sự thật. Hơn nữa,....

Cô quay mặt đi, hơi cúi đầu: "Đi dạo với anh cũng làm tôi cảm thấy nó tuyệt đẹp hơn cả lúc được ngắm nhìn từ sân thượng khách sạn."

Cô lại ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kiên quyết nhìn anh, bày tỏ lòng biết ơn: "Cảm ơn anh Tạ!"

Chu Hi Mang sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng cô là người phụ nữ đầu tiên khiến anh ra tay đột ngột như vậy. Dù là lời yêu hay nụ hôn, hành động của anh đều rất tinh tế và khéo léo. Anh kiểm soát khoảng cách giữa họ và làm mọi thứ vừa phải để thân mật với cô và khiến cô cảm thấy thoải mái, thay vì khiến cô cảm thấy e ngại. Chu Hy Mang cũng phải cảm thán sao lại có người đàn ông toàn diện như vậy tốt, cô cũng bắt đầu tò mò về quá khứ của anh. Chắc chắn rất nhiều phụ nữ điêu đứng vì ông chủ Tạ, tại sao cuối cùng phải chia tay với anh?

Bất kể anh đã tham khảo ý kiến

của Chu Hy Mang hay không, trên thực tế, cô biết rất rõ quyền chủ động luôn nằm trong tay anh. Nhưng cô không thể làm trái lòng mình, cô thực sự rất vui mừng vì mọi việc anh đã làm, ngay cả tính kiêu ngạo thấp kém của cô cũng rất hài lòng vì anh.

Haizz, nói đúng hơn, Tạ Vân Huy là một tay thợ săn lão làng, còn Chu Hy Mang cô thì không cần bị săn đuổi cũng tự động lọt lưới..

Sau khi nhận được lời cảm ơn của cô gái nhỏ, anh nhẹ nhàng mỉm cười, đặt lòng bàn tay lên đầu cô khẽ vuốt nhẹ: “Dù sao tôi cũng chỉ đang đáp ứng yêu cầu nhỏ của bạn gái thôi.”

Để che đậy sự ngượng ngùng của mình, cô bắt đầu tìm chủ đề: "Thật ra đây là lần đầu tiên của em."

"Hả?"

"Chà… có lẽ đây là lần đầu tiên em thấy nơi này đẹp. Trước nay em chưa từng hứng thú." Khi nói, Hy Mang trở nên mạnh dạn và thoải mái hơn, "Lúc đi học, từ tiểu học đến trung học, mười lần dã ngoại, đến tám lần giáo viên nhất định sẽ chọn nơi này, tôi đã đến rất nhiều nhưng chưa từng cảm nhận vẻ đẹp của nó. "

Tạ Vân Huy bị cô chọc cười, anh mỉm cười đồng ý: "Bởi đến đây quá nhiều, nên không còn hứng thú chiêm ngưỡng nữa, đúng không?"

"Đúng vậy, đúng vậy."

Phong cảnh vẫn luôn ở đó, dáng vẻ không thay đổi, cái đẹp hay xấu chỉ là đánh giá từ mỗi người mà thôi.

Trước đây anh đã làm gì cho người khác không còn quan trọng nữa, anh có thể tranh thủ thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để hẹn hò bất ngờ với cô, chỉ riêng điều này thôi, cô nàng đối với anh đã tràn đầy cảm kích.

Hai người sóng vai nhau tiếp tục đi dạo bên hồ, Tạ Vân Huy nghe Chu Hy Mang say sưa kể những chuyện thú vị về những truyền thuyết, câu chuyện dân gian về khu vực này. Hy Mang khá giỏi trò chuyện và kể chuyện, những điều cô kể lại, cộng với cảnh sắc hiện tại, nó mang đến một loại hứng thú mà tay thợ săn như anh luôn tìm kiếm.

Khi họ đi qua một con đường trong rừng cây, nơi đèn sáng bởi ánh sáng vàng nhạt, cô ấy kinh ngạc nói: "Sao em không biết có một khu rừng thần tiên trong cổ tích ở đây nhỉ."

“Em có thích không?” Anh nhìn cô, nhẹ giọng hỏi bằng một giọng trầm.

“Ừ!” Cô gật đầu lia lịa.

"Tôi có thể tặng em một nơi ý hệt như vậy?" Anh đùa đùa đưa ra một đề xuất.

Đây có phải là sức hấp dẫn của "Tổng tài bá đạo" không? Hy Mang nghe xong mà thấy chấn động, xua tay liên tục: “Không, không, không. Em thấy ngắm ở đây là đủ rồi.”

Nếu có điều gì đáng tiếc nhất trong cuộc hẹn lần này, đó chính là cô luôn không dám nắm tay bạn trai mình. Khi họ đi cùng nhau, đôi khi cô có thể chạm vào tay anh, nhưng cô luôn rút nhanh ra, không dám nắm chặt. Tạ tiên sinh dường như cũng nhận ra điều này, nhưng vẫn cảm thấy chưa cần mạo hiểm tiến lên. Họ có thể hôn nhau một cách nồng nàn, nhưng lại ngần ngại không dám nắm tay, điều đó thậm chí khiến cô cảm thấy hơi buồn cười với chính bản thân mình.

Tạ Vân Huy cùng cô trở lại ngã tư, đang muốn tạm biệt thì anh lại đề nghị: “Tôi đưa em về?”

Hy Mang vội vàng từ chối, cô biết ông chủ Tạ rất bận rộn và muốn anh ấy sớm về nghỉ ngơi, “"Không cần đâu, buổi tối khách sạn sẽ có xe đưa đón dành cho nhân viên” Cô nhìn thời gian trên điện thoại, đã gần mười giờ, nếu bây giờ chạy tới đó, vẫn có thể kịp lên xe.

“Vậy sao?” Tạ Vân Huy gật đầu nói: “Được rồi.”

“Anh về sớm nghỉ ngơi cho tốt nhé.” “

“Ừm… bây giờ tôi phải ra sân bay." Anh nói với một nụ cười.

"Hả?!" Hy Mang kinh ngạc, mếu máo nói: “Thực ra anh không cần như vậy đâu”

"Tôi sẽ nhớ ngủ bù trên máy bay. Em đi trước đi." Để giảm bớt cảm giác tội lỗi cho cô nàng, ông chủ Tạ bổ sung thêm.

Chu Hy Mang vội vàng gật đầu, như vậy là tốt nhất.

“Dạ.” cô quay lưng định rời đi, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngoảng lại, kiễng chân lên và nhanh chóng hôn lên môi anh “Chúc ngủ ngon, anh Tạ.”

Nhưng chưa kịp rời đi, Tạ Vân Huy đột nhiên nắm lấy cánh tay cô. Trong phút chốc, Hy Mang lại ngã vào trong lòng anh, "sự hung hãn" quen thuộc lại xuất hiện. Anh ôm đầu cô, siết chặt, thật mạnh và thật sâu, chỉ muốn hôn cô.

Nụ hôn không quá lâu, chỉ như một cách đánh dấu chủ quyền.

"Không phải hôm nay." Cô nghe anh nói, ngón tay anh chạm vào mặt cô, như thể anh biết cô đang nghĩ gì. Anh dường như đang nói với cô, và cũng dường như đang nhắc nhở chính mình: "Không phải hôm nay.

"Kiểm tra sức khoẻ."

Hy Mang lập tức hiểu ý, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, đêm nay đạt đến điểm cao nhất.

Vậy...anh Tạ, anh đang chần chừ vì tờ báo cáo khám bệnh đó phải không? !