Chương 9: Gặp mặt bất ngờ

"Bíp...bíp...bíp..." Một âm thanh liên tục phát ra từ đầu dây bên kia.

Điện thoại nhanh chóng quay lại màn hình bình thường, Tạ Vân Huy không nhúc nhích, chỉ ngồi đó nhìn màn hình điện thoại tối đen mười mấy giâu.

Đối với quan hệ yêu xa thì đây chính là vấn đề thiết yếu nhất, công việc của cả hai đã đủ bận rộn rồi, giờ đây lại không có thời gian gặp nhau, và thậm chí cả thời gian gọi điện thoại cũng không chỉ vỏn vẹn vài phút.

"Tạ tiên sinh, không biết có bị cho là vồ vập không, nhưng mà tôi….có chút nhớ anh.."

Câu nói này có vẻ là sự thật, bởi khi nghe thấy anh cảm nhận được sự chân thành nhưng cũng có chút hồi hộp của cô gái. Chu Hy Mang là một cô gái nhạy cảm nhưng không quá bi luỵ với tình yêu, có vẻ như cô đã rất dứt khoát buông bỏ mối tình trước đó. Việc cô ấy rời bỏ nhanh chóng như vậy khiến anh cảm thấy một chút an tâm. Với tính cách như vậy, sau này khi anh quyết định chia tay, cô cũng sẽ không buồn bã quá lâu.

Chủ đề này có vẻ vẫn còn xa nhưng đối với Tạ Vân Huy anh, tình yêu chỉ mang tính chất thời điểm, giống như chính anh đã nói: “Tôi sẽ không ở bên một người phụ nữ mãi mãi”. Đúng là anh chưa từng dừng lại vì một cây cỏ thơm hay đoá hoa nào. Có thể vì anh là người rộng lượng nên trước nay không có cô bạn gái nào phải đau khổ, khi hẹn hò với anh nên cũng không có nhiều trò hề rối bời.

Suy cho cùng, tình yêu chỉ là một cách giải trí của Tạ Vân Huy.

Đưa mắt nhìn vào màn hình máy tính, trong đó đang mở ra một bảng ghi chú liệt kê lịch trình chi tiết mà trợ lý Giang gửi đến. Di chuyển chuột từ đầu đến cuối, cẩn thận xem xét các sự kiện và công việc của các ngày tiếp theo. Anh thấy lịch trình lịch kiểm tra sức khỏe vào thứ Bảy, hai tay gập chặt, đặt lên bàn làm việc.

Đăm chiêu một lúc rồi gửi tin nhắn đến trợ lý của mình: "Liệu có thể đẩy lịch kiểm tra sức khỏe sớm hơn chút không?"

Ngoài ra...mắt anh rơi vào lịch trình của ngày kia, có vẻ tầm chiều tối sẽ có thời gian rảnh.

Trong đầu Tạ Vân Huy chậm rãi hình thành một ý tưởng hơi khoa trương, đối với anh mà nói, điều này không có gì quá khó khắn, đó chỉ là một chuyến đi vì hưng phấn mà thôi.

"Anh Tạ, rất vui khi được nghe giọng nói của anh."

Chỉ cần nghe giọng là đủ sao? Tạ Vân Huy đột nhiên bật cười, một kiểu cười dành cho người chỉ biết nịnh bợ.

Sau khi cân nhắc lịch trình ngày kia, anh mở trang web và bắt đầu đặt vé máy bay đi Diêu Ninh.

Đêm khuya, trợ lý Giang Thanh nhận được tin nhắn từ ông chủ, nói rằng tối mai anh sẽ một mình bay đến Diêu Ninh, bày tỏ dù thế nào đi nữa anh cũng không muốn bị quấy rầy.

Cô nhìn điện thoại chớp mắt mấy cái.

----Anh Tạ, ngày mai anh đến Diêu Ninh có cần sắp xếp người đi theo không?

----Không cần.

Đọc được tin nhắn này tất nhiên là phấn khích, nhưng cô vẫn tiếp tục làm nhiệm vụ một cách chuyên nghiệp và hỏi tiếp: “ Vậy có cần sắp xếp tài xế đến đón anh không ạ?”

Tạ Vân Huy cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Báo tài xế Vương đậu xe ở bãi đậu xe, tôi sẽ tự lái xe.”

Giang Thanh thầm nghĩ, chuyến này không có trợ lý đi cùng, cũng không cần tài xế riêng, đây là chuyến đi rất đột xuất của ông chủ, anh ấy còn đặc biệt dặn dò không ai được phép làm phiền mình, điều đó có nghĩa lịch trình này hoàn toàn không hề liên quan đến công việc.

Nghĩ đến đây, cô liền phấn khích lập tức lên Wechat báo tin vui cho các đồng nghiệp trong văn phòng thư ký.

Không ngoài dự đoán, trong nhóm bùng nổ một cuộc tranh luận, có một nữ trợ lý tên là Kỷ Vân hỏi: “Ông chủ Tạ lại yêu rồi à?”

Giang Thanh: “Hiện tại có vẻ như là vậy.”

Nhân viên của Tạ Vân Huy luôn thấy vui mừng khi ông chủ có tin tức yêu đương, mặc dù anh không phải là một chủ tư bản đối xử khắc nghiệt với cấp dưới, nhưng vẫn luôn có tiêu chuẩn hiệu suất khá rõ ràng. Mỗi lần ông chủ Tạ tìm được niềm vui mới thì trong khoảng thời gian đó tâm trạng khá tốt đẹp. Nhân viên đương nhiên muốn sếp của mình vui vẻ mỗi ngày để giảm bớt căng thẳng trong công việc.

Theo như lịch trình đã điều chỉnh, tối mai Tạ Vân Huy sẽ bay một mình, các trợ lý không cần phải đi the. Thời gian gần đây có rất nhiều dự án lớn, cường độ làm việc của trợ lý Giang Thanh khá cao, lần này nhờ được việc yêu đương hẹn hò của ông chủ mà cuối cùng cô cũng có thể tạm gác lại mọi công việc để ngủ nướng.

Cảm ơn Chúa, cảm ơn Chúa, cảm ơn sếp, cảm ơn tình yêu - tình yêu muôn năm!

----Cô Chu, khi nào cô mới tan làm?

Chu Hy Mang nhận được tin nhắn này cũng không có suy nghĩ gì, cho rằng Tạ Vân Huy chỉ là đang hỏi thăm thông thường. Hôm nay công việc của cô khá thuận lợi nên cô không phải làm thêm giờ, vừa vào phòng thay đồ đã nhận được tin nhắn của bạn trai, cô ấy lập tức trả lời:

----Em tan làm rồi, đang chuẩn bị thay đồ

----Vậy thì tôi rất may mắn.

Chu Hy Mang nhìn thấy tin nhắn này vẫn chưa hiểu rõ ý lắm thì xuất hiện thêm tin nhắn làm cô ngừng thở mất mấy giây.

----Muốn hẹn hò không? Tôi đang ở gần hồ Yangshun, ngay ngã tư đối diện với cửa khách sạn của em.

Không một lời nhắn nhủ trước, Hy Mang thầm nghĩ anh trai này có phải hơi đường đột không vậy, cứ tưởng chỉ mỗi cô là vồ vập chứ.

Cô nhớ trước đó anh nhấn mạnh rằng anh sẽ bận rộn trong một thời gian dài. Nhưng bây giờ, người ta đột ngột xuất hiện ở thành phố này và hỏi cô: Em có muốn hẹn hò không?

Đây có phải phong cách hẹn hò kiểu “tra nam” mà người ta đồn đại không? Nếu hôm nay cô phải làm thêm giờ thì sao, bay một chuyến về đây rồi thì chịu ngủ trong khách sạn chờ cô chắc, hay tự tìm mỹ nữ khác hẹn hò gϊếŧ thời gian? Nghĩ đến đây Hy Mang bất giác lo lắng tự hỏi liệu anh ta có đang đùa giỡn với cô không?

Tâm trạng thì phức tạp một phần, nhưng thực ra kiểu hành động bất ngờ này lại khiến cô có chút vui mừng.

Nghĩ đến việc bạn trai đang đợi, Hy Mang thậm chí còn không có thời gian để thay quần áo. Đồng nghiệp Trương Khả Khả nhìn thấy cô vội vội vàng vàng túm lấy chiếc áo khác và túi xách, dùng 3 giây tô thêm một chút son, cũng phải nói với theo: "Đi đâu vậy? Đổi quần áo trước đi chứ!"

"Đi hẹn hò!" cô nàng xỏ giày rồi chạy đi vội vã, chỉ kịp để lại một câu nói.

Đồng nghiệp sửng sốt tại chỗ: “Trời đất, sao bảo mới chia tay, đã có người mới rồi ư.” Cô ta lắc đầu, đóng nắp tủ giúp Hy Mang, ngưỡng mộ vận may của cô.

Sau chín giờ tối, hồ Yangshun không còn nhiều khách du lịch, chỉ lác đác một vài cặp đôi đi dạo, hoặc một vài gia đình vui chơi, cuối cùng cũng có mấy khoảng trống để thưởng thức cảnh đẹp.

Tạ Vân Huy lấy điện thoại di động ra xem, tin nhắn đã được gửi đi một lúc, nhưng Chu Hy Mang không trả lời, cũng không biết phản ứng của cô là thế nào. Chẳng lẽ cô lại đột ngột phải làm thêm giờ. Anh đứng ở một cửa ngõ của Hồ Yang Shun, vị trí này không có nhiều người qua lại, trầm ngâm nhìn sang bên kia đường phố, đó chính là khách sạn mà bạn gái hiện tại của anh làm việc.

Đột nhiên anh thấy một bóng người chạy ra từ con đường cạnh tòa nhà của Random. Cô vừa chạy vừa thở hổn hển về phía anh, vì đeo kính nên thị lực của anh ấy khá tốt. Đèn giao thông ở ngã tư đang chuyển sang màu đỏ, Chu Hy Mang cúi người hít thở lấy không khi nhưng không cúi đầu, nhìn chằm chằm Tạ Vân Huy bên kia đường.

Cô mặc một chiếc áo khoác nỉ có mũ trùm đầu màu đen, lấp ló bên trong vẫn là đồng phục công sở, hai má và chóp mũi ửng đỏ vì lạnh.

Anh thầm nghĩ chắc do lời nhắn đột ngột của mình nên cô nàng này vẫn chưa kịp thay bộ đồ hằng ngày.

Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, khi đèn dành cho người đi bộ bật sáng, Hy Mang lập tức băng qua đường hoàn toàn không thèm nhìn quanh. Cũng may sau chín giờ không có nhiều xe, người đi bộ chạy ở ngã tư cũng nên không quá nguy hiểm.

"Anh Tạ!" Đó là giọng cô, giọng của chú thỏ đen hấp tấp. Chưa kịp để anh phản ứng, cô thở dốc hỏi tiếp: “Anh "tấn công bất ngờ" thế này là sao ạ."”

Tạ Vân Huy đưa tay lau mồ hôi trên trán cô, nhẹ nhàng nói: "Tôi nhớ bạn gái tôi nói rằng có chút nhớ tôi! Còn rất thích nghe giọng của tôi!"

Giọng của anh ấy thực sự rất dễ nghe, giọng nam trầm ấm pha trộn với những lời ngọt ngào, khi anh ấy nói đến từ "bạn gái", Hy Mang liền cảm nhận trái tìm mình như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực vậy.

Đó thực sự là điều cô nói? Cô cảm thấy chỉ cần nghe được giọng nói của anh là đủ rồi, tạm thời chưa muốn nhiều hơn nữa. Nhưng việc anh bay đến đây là điều hoàn toàn ngoài dự đoán.

Anh chỉnh lại vài sợi tóc rối bời đang bay ngang mặt cô: "Liệu tôi có thể nhận được một chút phần thưởng không?"

Hy Mang cũng không phải trẻ con, cô lập tức hiểu ý, nhón chân hôn lên má anh một cái thật nhanh. Tạ Vân Huy ghé đầu để gần với cô, cảm nhận được đôi môi của cô cũng mỉm cười nhẹ một chút, ánh mắt ánh lên sự hài lòng.

Chính vào lúc đó, vai trò chủ khách đã đảo ngược.