Chương 8.2: Chào buổi sáng (P2)

Một câu chào buổi sáng đơn giản khiến Hy Mang phải đứng hình, chớp chớp mắt liên tục. Hai cặp vợ chồng trong tiệm bánh nướng nghi ngại nhìn nhau, đều lo lắng cô gái nhỏ thường xuyên đến ăn bánh liệu có vấn đề về tâm lý hay không.

Sau khi bình tĩnh lại, cô bắt đầu suy nghĩ, mình nên trả lời thế nào?

Nếu chỉ trả lời bằng "Chào buổi sáng, anh Tạ", trông sẽ rất xa lạ.

Nhưng nếu gửi một loạt tin nhắn, liệu anh ấy có cảm thấy phiền không?

Chu Hy Mang giãy giụa hồi lâu, nghĩ tới nghĩ lui, gần như ăn xong một miếng bánh, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng bắt đầu dùng ngón tay gõ phím trên màn hình điện thoại di động.

---Chào buổi sáng

---Anh nghỉ ngơi tốt không?

---Đã ăn sáng chưa?

---Anh nhớ phải ăn uống đúng giờ nhé.

Một loạt tin nhắn được gửi đi, Hy Mang đỏ mặt lẩm bẩm, có phải quá hấp tấp không. Nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ cô đã là bạn gái của anh, thân mật chút thì có sao, lẽ ra phải như vậy chứ. Cô nàng ra sức động viên chính mình mạnh dạn lên.

Hưng phấn thế đủ rồi, cô đã sẵn sàng cho một ngày làm việc nhiệt huyết.

12:35.

Sau một buổi sáng bận rộn, vào lúc Tạ Vân Huy ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, nhìn điện thoại, thời gian nghỉ trưa của anh đã trôi qua hơn một nửa. Mở WeChat, cuộc trò chuyện giữa anh và Chu Hy Mang chỉ dừng lại ở chủ đề bữa sáng.

--Ở đây có quán bánh mè rất ngon, lần sau em dẫn anh đi ăn nhé! (*?︶?*)...:*?

--Được.

Ai cũng bận bịu với công việc nên hai người cũng không liên lạc nhiều. Những đốt ngón tay thon dài của anh gõ lên mặt bàn, suy nghĩ một lúc, quyết định bổ sung thêm một câu hỏi

--Em ăn trưa chưa?

Có lẽ ăn uống là một chủ đề hay ho. Dù có thể họ chưa quen biết lắm, nhưng hỏi đối phương đã ăn chưa thì cũng khiến họ dễ chịu hơn.

15:45.

Trong phòng nghỉ của nhân viên, Chu Hy Mang từ trên ghế ngồi dậy. Hôm nay là ca sáng và cô ấy có bốn giờ nghỉ ngơi. Buổi sáng cô bận đến mức chân không thể chạm đất. Sau giờ làm việc, cô và đồng nghiệp đi thẳng đến phòng khách, thậm chí không có thời gian nhìn vào điện thoại, cả hai đều ngã xuống ghế để ngủ bù. Cuối cùng sau khi tạm biệt giấc mơ giữa trưa, cô ngáp một cái mà vẫn chưa hoàn hồn, lọ mọ lục tìm điện thoại, mở ra xem. Cô bạn đồng nghiệp bên cạnh vẫn đang say giấc.

Nhìn thời gian Tạ Vân Huy gửi tin nhắn, chết tiệt, cô thực sự đã bỏ lỡ thời điểm tiếp tục cuộc trò chuyện với bạn trai hiện tại.

Tin nhắn đầu tiên là hỏi cô đã ăn gì chưa, cách mấy phút là một tin nhắn khác:

---Em thích hoa gì?

Cô thắc mắc Tạ Vân Huy có ý gì, chẳng lẽ... anh muốn tặng hoa cho cô?

Hy Manh nghĩ xem nên nói thế nào, sáng hôm nay cô đã gửi một loạt tin nhắn liền, nhưng bây giờ đang giờ làm việc của anh, cô chỉ nên gửi 1 tin nhắn súc tích đủ nội dung thôi.

---Xin lỗi, sáng nay em bận quá nên không có thời gian xem WeChat. Về phần hoa... em không đặc biệt thích loại hoa nào, anh Tạ không cần lo lắng.

Khoan đã, nếu đối phương muốn tặng quà, xem ra cũng không cần tạt gáo nước lạnh vào họ. Cô suy nghĩ một lúc rồi quyết định điều chỉnh nội dung một chút:

—So với hoa, tôi muốn nghe giọng nói của anh Tạ nhiều hơn.

Sau khi đọc tin nhắn vài lần và tự hỏi liệu mình có muốn sửa đổi gì không, cô thấy hài lòng và nhấn nút gửi.

21:15.

Buổi tối, quản lý phân cho Chu Hy Mang một phòng riêng, phòng riêng này tràn ngập thanh niên ham vui. Sau chín giờ tối, lẽ ra cô có thể tan làm, nhưng hôm nay nhà hàng thiếu nhân viên, không tìm được người ca chiều thay thế kịp thời, cô đành phải ở lại hỗ trợ thêm giờ.

“Không sợ uống đến chết sao”, Hy Mang lúc này có chút không kiên nhẫn, âm thầm chửi rủa.

Chiếc điện thoại được đặt ở chế độ im lặng bỗng rung lên trong túi, cô giật mình, nhìn qua tình hình khách một lượt rồi ra khỏi phòng, đóng cửa lại. Cô cẩn thận tìm một góc trong phòng phục vụ, ngồi xổm xuống và lấy điện thoại di động ra. Màn hình điện thoại nhấp nháy, hiển thị tên người gọi.

Là Tạ Vân Huy.

Cô nhấn nút gọi và đưa điện thoại lên tai.

“Cô Chu.” Là giọng nói của anh.

Khách trong phòng riêng rất ồn ào, Tạ Vân Huy có thể nghe được tiếng ồn qua điện thoại di động. Anh cau mày, nghĩ đây là lúc cô tan làm nên anh mới gọi điện, không ngờ cô vẫn đang làm việc.

Anh ân cần hỏi: “Vẫn chưa tan làm à?”

“Ừ.” Chu Hy Mang sợ bị nghe thấy, chỉ có thể thấp giọng đáp: “Xin lỗi anh Tạ.”

“Tôi mới là người xin lỗi" Giọng nói dịu dàng vang lên từ ống nghe: "Tôi tưởng lúc này em đã tan làm rồi."

Bởi vì ngồi xổm quá mỏi, Hy Mang nghĩ dù sao thì nếu đã đóng cửa lại, quản lý ở ngoài cũng không thể nhìn thấy mình như thế này, nên cô quyết định ngồi luôn trên sàn gạch, vẫn phải cẩn thận nghe theo tiếng ồn của khách hàng.

"Không sao đâu,hôm nay có chút sự cố" mặc dù chỉ là qua điện thoại và không thể thấy anh ấy, nhưng cô vẫn lạc quan nói, "Ngành của chúng tôi là vậy, làm thêm giờ là chuyện bình thường."

“Ừm......" Giọng anh do dự, tựa hồ đang suy nghĩ nên nói cái gì, lời nói vừa ra đến môi liền chuyển thành: "Có cần anh nhờ người đến đón em tan làm không? Cô gái, ban đêm không an toàn lắm đâu.”

Anh ấy đưa ra một sự lựa chọn khác cho cô. Nếu cô đồng ý, cô hoàn toàn có thể không phải làm việc mệt mỏi như vậy.

Nhưng cô đã nói "Tôi nghĩ chúng ta có thể thử một lần." Điều này thực sự là một sự từ chối lịch sự đối với lựa chọn thứ hai mà Tạ Vân Huy đưa ra.

"Không, không, không." Cô vội vàng đáp: "Không cần phải phiền phức như vậy."

Hy Mang cầm điện thoại bằng một tay và một tay ôm đầu gối.

“Cảm ơn ý tốt của anh”. Anh nghe thấy cô nói.

Cô thấy mình cứ như người trúng số vậy. Với tài chính của Tạ Vân Huy, có lẽ đáp ứng mấy chuyện nhỏ tương tự như trên chẳng có gì khó khăn cả. Như cô đã nói, có rất nhiều vụ bê bối tình tiền trong ngành này, và sau một thời gian dài làm việc ở đó, cô thấy một số chuyện đã trở nên bình thường.

Nhưng trong đời chắc chỉ trúng số một lần duy nhất thì không thể bị lãng phí.

Có thể gặp được một anh chàng giàu có và đẹp trai ngay sau khi kết thúc một mối tình thất bại. Cô phải bình tĩnh nắm bắt chứ.

“Anh Tạ, rất vui khi được nghe giọng nói của anh." Cô co ro trong góc nhỏ, dựa vào chiếc tủ gỗ gụ nơi đặt bộ đồ ăn.

"Còn nữa, anh Tạ..." Cô vừa định nói gì đó thì giọng nói của một khách hàng đang gọi người phục vụ vang lên từ phía bên kia quầy hàng, cô thở dài: "Xin lỗi, em lại phải vào làm rồi." Cô nói xong liền định đứng dậy, trước đó tôi chợt muốn nói gì đó phải với người đó.

"Tạ tiên sinh, không biết có bị cho là vồ vập không, nhưng mà tôi….có chút nhớ anh."

Tạ Vân Huy còn chưa kịp nói gì thì bạn gái anh đã vội vàng cúp điện thoại.

Đây là sự thật, tuy mới gặp mặt mấy lần nhưng cô đã có cảm tình với anh, có cảm giác gọi là nhớ anh.

Một ngày không gặp nhau như cách trở ba mùa thu. Dù có hơi cường điệu một chút nhưng nhớ nhung là cảm giác không tránh khỏi.

Tạ Vân Huy có vẻ là một người bạn trai lý tưởng, sau khi thấy cô nhắc đến việc muốn nghe giọng nói của anh, anh liền ước chừng thời gian tan sở của cô và gọi điện để hỏi thăm.

Điều này thật là tốt.

Trước đây, cô từng trải qua một mối tình toàn tâm toàn ý, tin tưởng trọn vẹn kế hoạch tương lai cùng đối phương, sau đó cô cũng chứng kiến

tình yêu này bị hiện thực phá tan thành từng mảnh.

Có thể thấy hẹn hò với Tạ Vân Huy thật tốt, anh ấy luôn kiểm soát khoảng cách với cô, không có những động tác vượt quá ranh giới. Là một người yêu, anh ấy rất ân cần và quan tâm đến mối quan hệ của cả hai. Hiện tại Chu Hy Mang cô chỉ muốn dùng tình yêu này như một trò tiêu khiển để giải tỏa nỗi cô đơn, giảm bớt căng thẳng, cô sẽ rút ra chất dinh dưỡng từ tình yêu này và làm hài lòng chính mình.

Vậy là đủ rồi.

Nghĩ đến đây, Chu Hy Mang lại mỉm cười tiếp tục đáp lại yêu cầu của khách. Mặc dù đã là giữa đêm, nhưng cô vẫn phải giữ tinh thần tỉnh táo, cung cấp dịch vụ tốt nhất.