Chương 8.1: Chào buổi sáng (P1)

5:45 sáng

Bầu trời trắng xóa phảng phát giọt mưa, xe đưa đón của khách sạn chạy băng băng trên đường. Thường ngày, Chu Hy Mang sẽ tận dụng thời gian này để nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc trước khi vào giờ làm việc. Hôm nay lại có chút ngoại lệ, cô cầm điện thoại trên tay và thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vào xem có thông báo gì mới không.

Không có tin nhắn nào từ anh bạn trai mới của cô - Tạ Vân Huy.

Hôm rời khỏi phòng anh, cô đã kịp hỏi hai thông tin quan trọng nhất. Dù sao bây giờ họ đã là một đôi chính thức hẹn hò, nếu không có thông tin liên lạc cơ bản thì không hợp lý lắm.

Cô đã thêm tài khoản WeChat của anh, nhưng hai người gần như không liên lạc kể từ đêm hôm đó.

Mới đầu Hy Mang rất ngóng chờ, sau đó lại dần chuyển sang trạng thái hụt hẫng, nhưng cô thầm nghĩ, có lẽ đây là chuyện thường tình, dẫu sao một chủ tư bản như anh cũng là người có lịch trình bận rộn, minh chứng là buổi tối hôm đó, dù đã khá muộn nhưng anh vẫn phải bay một chuyến dài để giải quyết công việc.

Hơn nữa...lúc này, quả thực hai người chưa có chủ đề gì để thảo luận. Họ chỉ mới gặp nhau có vài lần.

Càng nghĩ càng thấy thật điên rồ.

Đếm đi đếm lại, cô chỉ gặp Tạ Vân Huy có vài lần thôi sao? Hai người nói với nhau bao nhiêu câu rồi nhỉ, chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay, ấy thế mà thực sự đã trở thành một cặp. Đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới đối với Chu Hy Mang. Trước đây, cô và bạn trai cũ quen nhau thời gian dài từ thời đại học, họ tỏ tình với nhau trước khi tốt nghiệp rồi mới yêu nhau. Tuy nhiên, hiện tại, cô thực sự đã yêu đương với một người đàn ông mà cô mới gặp ba lần, ngay khi lúc nhận lời yêu đương thì cũng mới biết tên anh ta.

Cô nhớ đến nụ hôn của mình với anh, chỉ là cái chạm nhẹ, không sâu nhưng cả hai đều tràn ngập ham muốn, hoặc có thể chỉ là một mình cô. Cửa kính ô tô phản chiếu khuôn mặt cô lúc sáng sớm, chỉ vừa nghĩ đến thôi mà hai má đỏ bừng. Hy Mang thầm mắng mắng chính mình.

"Tạ Vân Huy - những đám mây nhẹ thoáng qua, ánh sáng tỏa ra rực rỡ."

Hy Mang nghĩ đến cách giới thiệu bản thân tao nhã của anh, những lời đó quanh quẩn bên tai cô với giọng nói thật trầm ấm. Trái tim cứ đập thình thịch như muốn rơi ra khỏi l*иg ngực, lén liếc nhìn đồng nghiệp ngồi bên cạnh, may mắn là đồng nghiệp đã ngủ say.

Cô đang rung động vì một người đàn ông cô mới gặp vài lần và thèm muốn vẻ đẹp của anh ta. Tuy nhiên, cô vừa chia tay, chính xác là chưa đầy một tuần kể mà đã rơi vào vòng tay của một người đàn ông khác. Chu Hy Mang đang suy nghĩ, mình có bị coi là "kẻ cặn bã" không đây? Trong đầu cô liên tục nhảy loạn xạ hai suy nghĩ đối lập.

Cô đã chính thức chia tay với người cũ rồi mà, không hề có lỗi với anh ta, chỉ là sau khi chia tay cô lại yêu một người đàn ông khác quá chóng vánh, điều này đâu có sai trái về mặt đạo đức nhỉ? Vậy tại sao Hy Mang cô vẫn tự tra tấn mình đến sang chấn tâm lý như vậy ???

Tuy nhiên, khi nghĩ đến thân phận của Tạ Vân Huy, cô lại cảm thấy có chút hối hận. Địa vị của anh rõ ràng là quá cao so với cô. Nói không quá thì cô hiện giờ cứ như chuột sa hũ gạo. Giá như anh chỉ là một anh chàng đẹp trai và cóít tiền hơn. Thì có lẽ cô sẽ không tự thấy mình vừa háo sức vừa ham tiền.

6:34.

Tạ Vân Huy lịch sự chào tạm biệt người đàn ông da trắng trong video và cả hai bên rời khỏi cuộc họp video. Anh đóng máy tính lại, xoa xoa thái dương một cách mệt mỏi.

Trợ lý Giang Thanh đã ghi chép lại toàn bộ nội dung cuộc họp hôm nay, đóng cuốn sổ lại, đôi mắt gấu trúc cho thấy cô cũng đã thức cả đêm để cống hiến cho tư bản. Nhưng với kinh nghiệm dày dặn vốn có, cô không bao giờ cho phép mình tỏ ra mệt mỏi trước mặt sếp. Cô cầm cuốn sổ lên, mỉm cười chuyên nghiệp hỏi Tạ Vân Huy: "Anh Tạ, bữa sáng của khách sạn đã được giao tới, anh có cần dùng một ít không?"

Bận rộn từ sáng sớm, Tạ Vân Huy trong người không được khỏe. Anh nói lát nữa sẽ đến nhà hàng ăn sau, đồng thời bảo Giang Thanh về nghỉ ngơi, anh ân cần nói: “Lát nữa tôi phải đến công ty, cô cũng tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi nhé.”

Giang Thanh thở phào gật đầu nhanh chóng rời đi. Cô là trợ lý kề cận nên đương nhiên biết hết lịch trình di chuyển dày đặc của Tạ Vân Huy. Trên thực tế sẽ không thể lăn ra ngủ một giấc thật ngon, nhưng tranh thủ chợp mặt được lúc nào hay lúc đó, mấy năm làm việc ở đây cô cũng dần quen với việc này.

Tạ Vân Huy một mình trong phòng, anh ngồi vào bàn và mở chiếc điện thoại di động lên. Tìm kiếm WeChat, hộp thoại với Chu Hy Mang hiện ra thông tin cô đã kết bạn với anh. Nhưng đoạn chat của cả hai vẫn trống rỗng, không có thêm tin tức gì cả.

Anh xoa đầu ngón tay lên màn hình điện thoại di động, vừa rồi anh muốn ăn sáng, nhưng hiện tại anh cảm thấy mình có thể làm việc đó sau.

Nghĩ đến đồng hồ báo thức trên điện thoại di động của cô hôm ngủ ở phòng anh, tính toán thời gian, có lẽ bây giờ cô đang trên đường đi làm.

Anh không ngạc nhiên khi cô không gửi tin nhắn nào. Suy cho cùng, họ chưa hiểu rõ về nhau nên việc đột nhiên trở nên cuồng nhiệt như một cặp đôi bình thường là điều không thực tế.

Nhưng điều đó không quan trọng, anh nghĩ, dù sao cũng phải có ai đó chủ động trước. Và cũng nên là anh.

Nghĩ vậy, Tạ Vân Huy nhấc điện thoại lên, soạn tin nhắn đầu tiên để chính thức bắt đầu mối quan hệ này.

--Chào buổi sáng.

Chu Hy Mang nhận lấy dầu hành và bánh mè nhân thịt từ tay bà chủ quán, điện thoại di động phát ra một tiếng bíp nhẹ, đó là âm thanh thông báo của WeChat. Cô vội vàng nhấc điện thoại lên, trên màn hình hiện ra tên của Tạ Vân Huy.

Tên hiển thị trên Wechat mà cô để cho bạn trai hiện tại là chính tên của anh - Tạ Vân Huy. Cô đã nghĩ mãi mà vẫn không nghĩ ra nên lưu là gì cho đúng. Kết quả sau khi nghĩ mãi, chỉ có thể dùng tên của anh. Để như này trông hơi cứng nhắc, không giống như một cặp đôi. Nhưng tạm thời chỉ có thể là như vậy.

Cô cắn một miếng bánh mè rồi nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại.

--Chào buổi sáng.

Chu Hy Mang ngậm chiếc bánh vào miệng, hưng phấn nháy mắt.

Ông chủ Tạ đã gửi tin nhắn! ! !

Chính là anh chủ động! ! !