Chương 7.2: Hẹn hò (P2)

"Ừm... Sau này nếu muốn gặp mặt, chúng ta có thể đổi sang khách sạn khác có được không?" Hy Mang cố gắng khéo léo nói ra.

"Ồ?" Tạ Vân Huy cười cười nói: "Nói như thế nào đây?"

"Chỉ là... tôi không muốn đồng nghiệp biết về mối quan hệ của chúng ta." Chu Hy Mang lo lắng nói.

Anh suy nghĩ một lúc, trong lúc đó Hy Mang vô thức xoa xoa chiếc khẩu trang trong tay, đang băn khoăn có nên giải thích chi tiết hơn hay không.

Liệu anh ấy có hiểu được nỗi sợ tin đồn của mình không?

Không lâu sau, Tạ Vân Huy gật đầu đồng ý với điều kiện thứ hai mà không thắc mắc thêm bất cứ điều gì cả.

Cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm kích anh không ngừng. Nhưng anh lại nói điều khiến cô bối rối nhẹ.

"Tôi còn tưởng rằng, cô sẽ rất vui khi có thể đưa nhiều lượt khách hàng đến cho khách sạn."

Chu Hy Mang lẩm bẩm: “Sao tôi phải lo việc kinh doanh cho các nhà tư bản cơ chứ.”

“Phì.” Tạ Vân Huy không nén được phải bật cười, thật muốn nhắc nhở cô nàng rằng anh cũng đang là một nhà tư bản.

“Vậy,” Tạ Vân Huy nhìn chằm chằm vào má cô, “Bây giờ chúng ta có được coi là một đôi không?”

Chu Hy Mang nghe đến hai chữ “đôi” vẫn thấy có chút không quen nhưng vẫn gật đầu mạnh dạn.

Tạ Vân Huy rời khỏi cửa, từng bước một đến gần, Hy Mang có chút ngơ ngác, cô nhớ tới việc mình vừa mới yêu cầu anh báo cáo khám sức khỏe, nghĩ rằng cô sẽ đợi hai người họ hoàn thành việc khám sức khỏe thì mới tiến độ các bước tiếp theo, không cần vồ vập quá.

Vô thức lùi lại một bước, nhìn anh càng tiến đến gần, cô thật không biết có nên bỏ chạy luôn không, có khi giờ vẫn còn kịp, nghĩ như vậy nhưng không có cách nào nhấc chân lên được nữa.

“Chu tiểu thư.” Giọng nói của Tạ Vân Huy trầm nhẹ vang lên bên tai, tựa hồ có chút hồ hởi lại có chút kiềm chế.

Chu Hy Mang ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt khiến cô xao xuyến không thôi.

"Tối nay tôi có một chuyến bay dài." Tạ Vân Huy tiếc nuối bày tỏ.

Cô sửng sốt một lát, sau đó mới ý thức được mình đang làm gì. Khi nghe câu nói này, cô không thể diễn tả được cảm xúc của mình, có vẻ nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm thấy hơi khó chịu.

Họ chỉ trở thành người yêu của nhau cách đây mấy phút. Cô cũng quên mất những người như anh chắc chắn phải bận rộn hơn mình gấp trăm lần. Hy Mang cảm thấy mình có thể hiểu được.

Cô gật đầu, tỏ ý có thể thông cảm và hiểu anh có rất nhiều việc phải làm, chỉ có thể dành chút thời gian để gặp cô.

Chu Hy Mang nhìn anh chớp chớp mắt, đôi môi mấp máy nói: "Hả? Tạ tiên sinh, anh không vội sao?"

Tạ Vân Huy cười cười, càng tiến đến gần. Ngay lúc này cô không hiểu anh đang có ý đồ gì đây.

“Bây giờ có cần đền bù trước một chút không?” Thản nhiên nói những lời dụ dỗ nhưng anh lại không thực hiện thêm hành động gì, giống như đang đợi sự cho phép của cô.

"Đền... đền bù?" Chu Hi Mang lúng túng hỏi, cô không hiểu.

“Lần hẹn hò tiếp theo có thể sẽ rất lâu đó” Tạ Vân Huy thở dài nói, hắn cũng rất có lỗi về việc này, "Để chịu đựng qua khoảng thời gian dài như vậy, có phải cần có một chút niềm hy vọng không nhỉ?

Những lời này quá mập mờ, anh đứng yên tại chỗ, đưa tay ra sau lưng chờ đợi Hy Mang hành động.

Ánh sáng chiếu vào mặt anh như vầng hào quang. Đầu óc cô quay cuồng, cô không uống rượu, nhưng lúc này lại có cảm giác như say rượu.

Có lẽ là vì dung nhan trước mặt quá mê hoặc.

Hy Mang di chuyển tiến lên một chút, dùng cả hai tay nắm lấy cổ áo sơ mi của Tạ Vân Huy, kiễng chân lên, sống mũi chạm vào gọng kính lạnh lẽo, sự lạnh lẽo của mảnh kim loại nhỏ khiến cô tỉnh táo hơn một chút, môi chạm nhẹ vào môi anh.

TV vẫn đang phát bộ phim truyền hình, nhưng Chu Hy Mang lại cảm thấy âm thanh của phim truyền hình quá nhỏ, tiếng trái tim đập kịch liệt còn có phần lấn át. Đúng hơn, vào lúc này, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của chính mình.

Cô cũng không biết khi nào là lúc phải buông, chỉ cứ thế, không một chút chuyển động. Đôi chân bắt đầu cảm thấy hơi mỏi, nhưng không biết liệu đối phương có thực hiện thêm hành động nào nữa hay không, hơi thở của họ dần dần trở nên nhanh và nặng nề.

Cuối cùng, cô miễn cưỡng rời khỏi môi anh.

"Như thế này..." Chu Hy Mang mặt vẫn đỏ bừng, như vừa thoát ra khỏi chảo lửa, "Như vậy có được không?"

Không phải cô chưa hôn người khác, chỉ là không hiểu sao lần này lại căng thẳng quá độ như vậy. Yết hầu anh khẽ cử động, tâm trí liên tục nhắc nhở bản thân rằng mình còn có đường bay dài.

Anh bình tĩnh lại tâm trạng, kiềm chế nói: "Được rồi "

“Vậy... Tạ tiên sinh, chú ý an toàn nhé." Hy Mang dứt lời, vội vàng đi vòng qua Tạ Vân Huy, "Tôi không muốn làm phiền thời gian của anh, tôi sẽ về trước đây." Cô đang định nói lời tạm biệt, đi qua tiền sảnh, đặt tay lên tay nắm cửa, chợt nhớ ra điều gì đó.

“Anh Tạ,” cô thì thầm, “Tôi vẫn chưa biết tên anh.”

Đây thực sự là một thiếu sót lớn. Ngay cả khi đã nhận lời cùng hẹn hò, cô thậm chí còn không biết tên bạn trai hiện tại của mình.

Người đàn ông xấu hổ ho nhẹ, lịch sự giới thiệu tên mình: “Tạ Vân Huy”. Còn bổ sung thêm: “Những đám mây nhẹ thoáng qua, ánh sáng tỏa ra rực rỡ."

Cô vẫn đứng ở cửa, nhìn anh với nụ cười lắp đi lặp lại tên anh để ghi vào tiền thức. Cảm thấy đã có thể ghi nhớ tên người bạn trai này, Hy Mang nhanh chóng đeo khẩu trang và kính râm, mở cửa, vội vàng nói: “Tên của anh rất hay. Được rồi, tôi đi trước!”

Nói xong, cô rời đi nhanh nhất có thể.

Cửa vừa đóng lại, Tạ Vân Huy còn chưa kịp phản ứng thì chuông cửa lại vang lên. Anh ngạc nhiên bước tới và mở cửa. Thấy cô gái nhỏ vẫn chưa rời đi, cô cúi đầu thấp giọng nói.

"Anh Tạ, tôi còn chưa xin số điện thoại của anh."

……

Nửa đêm, trợ lý riêng của Tạ Vân Huy là Giang Thanh phát hiện hôm nay ông chủ của mình tâm tình khá tốt.

Sếp của cô vẫn thường giữ thái độ nói chuyện nhã nhặn, ân cần, nhẹ nhàng, nhưng với kinh nghiệm làm việc với anh khá lâu, cô gần như có thể phân biệt rõ ràng khi nào là vì công việc, khi nào là có tâm tư.

Ví dụ như tối nay, kể từ khi ông chủ của cô bước vào khoang hạng nhất, ngồi vào chỗ của mình, anh vẫn mỉm cười và nhìn ra ngoài cửa sổ, như là có thể nhìn thấy những gì anh muốn thấy trên đường phố nhộn nhịp.

Được rồi, Giang Thanh ngay lập tức hiểu rằng ông chủ của cô có lẽ đã tìm được niềm vui mới nào đó.

Với tư cách là một trợ lý đắc lực, cô bắt đầu lần lượt báo cáo với ông chủ về lịch trình tiếp theo.

Mặc dù tâm trạng của Tạ Vân Huy đang lơ đễnh đi đâu đó,, nhưng không bỏ sót bất cứ điều gì trong bản báo cáo của trợ lý.

“Trợ lý Giang,” Tạ Vân Huy nghe xong liền nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Sau này tôi sẽ chú ý hơn đến tình hình ở đây.”

Vậy có nghĩa là anh ấy sẽ phải bay đến đây thường xuyên hơn.

"Đã hiểu." cô trợ lý lập tức hiểu ý của ông chủ và nhanh chóng ghi chép lưu ý vào sổ. Đồng thời hân hoan chia sẻ thông tin này vào Group có các cấp quản lý và trợ lý tại chi nhánh này.

Hehehe, từ giờ trở đi, mọi người sẽ thường xuyên gặp ông chủ lớn.

Ngay từ đây, khu vực này không phải là trọng tâm phát triển của gia đình họ Tạ, cũng đồng nghĩa với việc Tạ Vân Huy khá hiếm hoi đến đây. Những người ở các văn phòng chi nhánh thường tự hào rằng họ không phải chịu sự giám sát của các ông chủ lớn, rất tiếc mọi chuyện bây giờ đã khác, chính ông chủ Tạ vừa nhấn mạnh - họ sẽ đến thường xuyên.

Giang Thanh âm thầm buồn cười, thả một icon ý bày tỏ rất "Đáng tiếc", hưng phấn chờ xem phản ứng của những người trong nhóm WeChat ngay lúc tỉnh dậy sẽ như thế nào.

Từ giờ trở đi, còn muốn lười biếng không? Hừ, hừ.