Chương 7.1: Hẹn hò

Tạ Vân đứng trước cửa khách sạn, nhìn Cố Dư lái chiếc Audi A8L màu đen mới mua rời đi, rồi lại nhìn đồng hồ, đã 8:45. Anh trở về phòng với tâm trạng chờ đợi.

Ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, bật TV và chọn ngẫu nhiên một kênh, Tạ Vân Huy lơ đãng nhìn vào màn hình, trên kênh đang chiếu một số bộ phim truyền hình nào đó nhưng anh lại không mấy để ý. Sự chú ý của anh không tập trung vào nội dung đang chiếu, mà là thời gian phát sóng ở góc trên bên phải màn hình.

21:00.

Hai ngón tay vô thức mò mẫm khớp ngón giữa bàn tay trái, đây là thói quen của anh khi suy nghĩ về một vấn đề.

“Liệu chú thỏ đen có đến vào tối nay không đây?” Anh nghi ngoặc, và đang có chút đặt niềm tin vào việc chờ đợi đầy hứng thú này.

Trong phòng chỉ có tiếng tivi, nam nữ chính cãi nhau kịch liệt. Phim truyền hình phát sóng vào buổi tối thường cần một số tình tiết gay cấn để thu hút khán giả hơn. Tạ Vân Huy đặt một tay lên tay vịn của ghế sofa, xoa xoa cằm và xem phim truyền hình một cách nhàm chán để gϊếŧ thời gian.

21:30.

Một tiếng chuông vang lên, liền bật cười: “Đúng lúc thật!!”

Anh đứng dậy, đi ngang qua hành lang, mở khóa cửa, xoay tay nắm cửa và mở ra.

Một người đứng bên ngoài cửa, mặc áo gió, đeo khẩu trang che đi gần hết khuôn mặt, đôi mắt cũng bị che bởi một cặp kính râm bản to, rõ ràng là muốn che chắn cho dung nhân của mình để không bị ai nhận ra.

Anh không vội mở cửa mà nhìn cô bằng đôi mắt đen đầy thú vị: “Cô Chu?”

Chu Hy Mang “trang bị đầy đủ vũ khí”, đứng ở hành lang khách sạn thấp giọng đáp lại: “Chào anh Tạ”

Sau khi Hy Mang tan sở, như thường lệ, cô và đồng nghiệp sẽ thay quần áo trong phòng thay đồ của khách sạn rồi cùng nhau đi ra ngoài từ lối đi dành cho nhân viên. Sau khi tạm biệt đồng nghiệp, cô đi qua con hẻm, đến khu chợ đêm gần đó, tầm giờ này là lúc chợ đêm hoạt động rất náo nhiệt. Cô mua một chiếc khẩu trang ở hiệu thuốc, và mua thêm một cặp kính râm gọng tròn bản to ở một cửa hàng nào đó. Như vậy có vẻ đã đủ che dấu thân phận rồi.

Khi trở về khách sạn, Hy Mang vẫn bồn chồn thấp thỏm sợ bị đồng nghiệp nào đó vô tình nhận ra, cũng may ban đêm trong khách sạn vẫn còn rất nhiều khách, cô dễ dàng hòa lẫn vào dòng người. Thấy thang máy gần mình nhất dừng ở tầng số một, cô nhanh chóng chạy vào.

Kỳ thật cô cũng không lý giải được, rõ ràng bản thân có thể ra vào khách sạn một cách quang minh chính đại, không cần phải lén lút mà nhỉ. Điều anh Tạ đề xuất là lời mời để bước vào một mối quan hệ nghiêm túc, anh ấy cũng không nói hai người nên duy trì mối quan hệ mờ ám.

Mà có lẽ cô thuộc tuýp người hướng nội theo cảm hứng, đôi lúc cũng không muốn chuyện yêu đương hẹn hò lại trở thành chủ đề bàn tán của người khác. Trong ngành này, cô đã nghe phong thanh rất nhiều những vụ bê bối bí mật liên quan đến quan chức cấp cao, và cũng biết nếu mình thực sự nằm trong những câu chuyện đó thì sẽ khó chịu đến mức nào. Nếu một người như cô ấy đi dạo cùng một doanh nhân giàu có, những người khác sẽ nhìn cô ấy với ánh mắt khác. Cho dù trên đời không có bức tường ngăn cách nào, cô cũng hy vọng rằng ít nhất không phải bây giờ, không phải lúc đầu khi cô vừa kết thúc một mối quan hệ và liền mạch rơi vào vòng tay của người khác, có quá nhiều thị phi xảy đến, Hy Mang không đủ can đảm gánh vác.

Những con số trên thang máy đang vang lên, ngày càng đến gần tầng nơi người đàn ông kia ở, càng lên cao càng cảm thấy toàn thân mình ngày càng nóng hơn. Hy Mang lén quay mặt nhìn mình trong gương thang máy, mặc dù khẩu trang và kính râm che gần hết khuôn mặt nhưng đôi tai đỏ thì đã đỏ rực lên từ lúc nào không hay.

Cô cũng biết mình như thế này nhìn rất lén lút, gần giống như… nɠɵạı ŧìиɧ vậy.

Câu nói lúc sáng lại văng vẳng: "Đêm nay tôi sẽ ở chỗ này chờ tin tức tốt." trong tâm trí.

Khi nghĩ đến giọng nói của anh, cơ thể vốn đã nóng bừng của cô dường như lại bị ai đó đốt cháy. Cô “sốt cao” không phải do virus xâm nhập mà là do có ai đó tỏ ra đang khao khát cô.

Với độ tuổi của cô, nói già dặn trưởng thành thì chẳng, mà nói trẻ con non nớt thì cũng không đúng lắm, nhưng ít nhất cũng biết yêu đương và có những ham muốn riêng.

Đột nhiên, Hy Mang nhớ đến hồi bốn năm trước, khi mà cô rung động vì anh như thế nào, rồi nhớ đến cảnh người phụ nữ trong phòng anh khoác khăn tắm quyến rũ, cô dường như còn tưởng tượng được cảnh người phụ nữ đó quyện vào cơ thể anh và họ hôn nhau một cách say mê.

Càng nghĩ càng thấy đầu óc muốn nổ tung. Không phải vì ghen tị do cảm xúc và hành động này quá đột ngột. Miệng lưỡi có chút cứng đờ, cũng chỉ biết tự an ủi bản thân, đã ném lao đành phải theo lao.

"Ding——"

Số trong thang máy chỉ đến nơi cô cần phải bước ra, cánh cửa từ từ mở, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng tấm thảm và bức tường, chiếu sáng cả đoạn hành lang dài phía trước.

Hy Mang hít một hơi thật sâu và từ tốn ra khỏi thang máy, tìm đến phòng Tạ Vân Huy, ấn chuông, không lâu sau, cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt của anh.

Vẫn là khuôn mặt không tì vết đó. Anh đeo cặp kính gọng bạc, đằng sau cặp kính là đôi mắt đen như kim cương đen đang nhìn cô đầy thích thú.

“Xin chào” Cô ấy có vẻ hơi run khi nói.

Anh không để cô đợi lâu, lịch thiệp nghiêng người nhường chỗ, ra hiệu cho cô bước vào phòng.

Cô cởi khẩu trang và kính râm, lộ ra khuôn mặt, mới bước vào được ba bước đã dừng lại, quay người nhìn anh từ từ đóng cửa.

"Anh Tạ." Cô ấy vẫn rất căng thẳng khi nói. Còn anh thì vẫn im lặng, ánh mắt anh dán chặt vào mắt cô, chờ đợi những câu nói tiếp theo

"Ừm..." Chu Hy Mang cố gắng lấy ra vẻ bình tĩnh: "Trước khi trả lời, tôi có thể hỏi anh một câu được không?" Cô muốn tỏ ra thành thục, tự nhiên nhất có thể.

Tạ Vân Huy gật đầu: “Xin mời”

“Ồ… tại sao anh lại quan tâm đến tôi?” Đây là câu hỏi mà cô đã ấp ủ cuốt cả ngày trời.

Tạ Vân Huy cười dựa vào cửa hỏi ngược lại: "Thực sự muốn biết sao?"

Chu Hy Mang gật đầu mạnh mẽ: "Vâng."

"Có thể đôi lúc cô sẽ giống như tôi, ăn hải sản quá nhiều cũng sẽ muốn thử đậu hũ xanh."

Quả nhiên... Chu Hy Mang không hề ngạc nhiên trước lời nói này, dù đã vẽ ra vô số trường hợp, nhưng trở thành một niềm vui tức thời của anh là điều mà cô thấy có căn cứ nhất, giữ lấy cái nghi ngoặc không bằng hỏi luôn cho xong.

Tạ Vân Huy quan sát sắc mặt của cô, nói: “Nếu Chu tiểu thư cảm thấy khó chịu thì từ chối cũng được.”

“Không vấn đề gì.” Chu Tây Mang kiên quyết nói.

"Ồ?" Tạ Vân Huy nhướng mày, tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng lại rất hài lòng với câu trả lời của nàng.

"Tôi nghĩ chúng ta có thể thử hẹn hò một lần." Chu Hy Mang kiên định nói: "Có điều ta, tôi có hai cái yêu cầu."

Tạ Vân Huy nhướng mày, hứng thú chờ xem cô nàng này muốn đưa ra yêu cầu gì, đưa tay ra ý chỉ cô cứ nói tự nhiên: "Xin mời."

"Ừm..." cô do dự, đỏ mặt, "Tôi có thể xin báo cáo khám sức khỏe được không?"

Tạ Vân Huy lộ ra thần sắc kỳ quái, Chu Hy Mang cho là anh sẽ tức giận, vội vàng giải thích: "À à tức là… tôi nghĩ... chúng ta nên nhận thức sớm về sự an toàn tuyệt đối của nhau, tôi cũng sẽ đưa báo báo cho anh."

Anh cố gắng nhịn cười, mặc dù yêu cầu đầu tiên này đối với anh ấy nằm ngoài dự đoán, nhưng không có gì khó khăn cả. Hơn nữa, bọn họ cũng không quen biết nhau nhiều, chỉ sau vài lần gặp mặt đã đi đến quyết định chóng vánh, nên cô gái này muốn thêm phần thận trọng, cũng không có gì ngạc nhiên.

"Được chứ." Anh ấy trả lời, "Vậy điều thứ là gì?"

"Cái thứ hai là...đó là..."

Dưới ánh đèn rực rỡ, khuôn mặt Hy Mang đỏ bừng, chiếc cổ trắng nõn lộ ra những vệt hồng lớn. Anh tự thấy mình có chút xao xuyến, và hấp tấp hơn bình thường, nhưng không sao cả, trước nay anh vẫn luôn là một thợ săn rất kiên nhẫn.

Hơn nữa, đêm nay thực sự không thích hợp.

Chu Hy Mang còn đang mải mê đấu tranh để nói ra yêu cầu thứ hai sao cho không bị thô tục, nên không biết trong mắt người thợ săn kia đã dần lộ ra sự háo hắc, bối rối hết nửa ngày rốt cuộc cô nói ra:

"....."