Chương 6. Tôi muốn thử nuôi một con thỏ đen

Buổi tối, gió mát thoang thoảng. Nhà hàng Trung Quốc của khách sạn Random có một sân hiên, từ đây du khách có thể nhìn ra Hồ Yangshun, một danh lam thắng cảnh nổi tiếng trong thành phố.

Màn đêm đã buông xuống nhưng hồ Yang Shun vẫn tấp nập du khách vui chơi. Khu danh lam thắng cảnh được chiếu sáng bằng ánh sáng mờ màu xanh lá cây, không sáng cũng không chói, tuy không làm cho khu danh lam thắng cảnh trông như ban ngày nhưng lại tạo nên hương vị độc đáo của phong cảnh đêm.

Anh thu hồi tầm mắt đang chiêm ngưỡng cảnh đẹp, hỏi Cố Dư ngồi đối diện: "Thế nào? Nghe nói nơi này rất thích hợp hẹn hò"

Buổi tối trên sân thượng có rất nhiều khách, cho nên anh đã yêu cầu trợ lý nhạn chóng đặt chỗ, đặc biệt phải là vị trí trung tâm nhất trên sân thượng. Từ vị trí này nhìn ra, tầm nhìn không bị cản trở, dễ dàng chiêm ngưỡng toàn bộ cảnh sắc hồ Yangshun, nói chung là một vị trí ngắm cảnh tuyệt vời.

Cố Dư thờ ơ liếc nhìn cảnh đêm, bất đắc dĩ nói: “Anh có thể thử, ở đây có rất nhiều khẩu vị cho những cặp đôi hẹn hò đấy"

“Xin lỗi, tôi quên mất,” Tạ Vân Huy xin lỗi nói, nhưng lại không nghe được. chân thành xin lỗi, “cậu là người địa phương, cảnh đẹp như vậy ắt đã nhìn thấy từ nhỏ đến lớn rồi.” Anh cười nhẹ, nhưng Cố Dư lại nhìn thấy vẻ hả hê trong nụ cười của anh, “Anh chắc chắn sẽ chán ngán khi nhìn thấy nó.” Tạ Vân Huy Quả thực là hả hê, sau khi nói xong còn không quên bổ sung thêm: "Đặc biệt là bây giờ."

Cố Dư là bạn của Tạ Vân Huy, hai người quen biết nhau qua công việc kinh doanh của gia đình và cũng trở nên thân thiết kể khi họ cùng đi du học nước ngoài. Cố Dư kém Tạ Vân Huy hai tuổi, học cùng trường đại học với nhau, coi nhau như là đồng môn khóa trên khóa dưới. Khi đó, các sinh viên quốc tế cùng trường thường hẹn nhau đi chơi, qua lại họ làm quen và trở thành bạn bè thường xuyên hẹn hò ăn tối.

Nói về vui chơi, trong nhóm bạn của họ, cả hai có gu khá giống nhau về "tình yêu", cả hai đều biết cụ thể về những gì bản thân muốn, đặc biệt họ đều thích những người phụ nữ có hiểu biết, thông minh và biết điều. Trong số những người thừa kế giàu có mà Tạ Vân Huy biết, Cố Dư cũng là một trường hợp hiếm hoi, cậu ta không bao giờ ép buộc anh cùng tham gia vào những mối quan hệ không rõ ràng. Vì vậy, khi Tạ Vân Huy đến đây công tác, thỉnh thoảng anh ấy sẽ mời người bạn này cùng đi ăn tối với mình. Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau ở Random.

Khi hai người nói là bạn bè,thường không tránh khỏi việc châm chọc lẫn nhau. Gần đây không hiểu vì lý do gì mà Cố Dư lại thay đổi tính tình, nói rằng cậu ấy dự định sớm kết hôn và lập gia đình. Tạ Vân Huy nghe nói Cố Dư đã mệt mỏi vì những cuộc hẹn hò vô bổ, liền không thể bỏ lỡ cơ hội chế giễu cậu ta.

Tối nay là bữa tối dành cho hai người, Tạ Vân Huy không gọi nhiều, có một đĩa giăm bông ướp, một đĩa sò điệp tôm trong nồi đất ăn cùng bún, một đĩa bắp cải luộc, bàn ngoài sân thượng không lớn, nhưng riêng ba món này đã lấp đầy bàn. Rất tập trung thưởng thức ẩm thực mà không gọi thêm rượu.

"Tôi thật không hiểu," Cố Dư gặm nhấm một đũa rau, nói một cách buồn chán, "Tôi chỉ muốn tìm người thích hợp để kết hôn, sao mọi người lại xem tôi như một trò đùa vậy."

Tạ Vân Huy che miệng, ho nhẹ: "Chúng tôi mới đúng là người phải thắc mắc, bỗng dưng cậu lại muốn diễn một màn kịch nghệ thuật nội dung chàng trai nổi loạn đấy à?"

“Chúng tôi" ở đây ám chỉ những người giàu có cùng chơi với họ. Ai cũng phải giật mình khi nghe nói rằng chàng trai nghịch ngợm suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt này đang chuẩn bị tâm thế bước vào thế giới hôn nhân liền đua nhau đặt cược, cược xem cậu ấy sẽ kết hôn với ai, sẽ có con vào lúc nào, thậm chí còn đặt cược cậu ấy có lừa dối vợ sau khi kết hôn không?

"Chả phải là vở kịch về chàng trai nổi loạn gì cả," Cố Dư bực bội liếc nhìn chằm chằm vào điện thoại, dường như không thấy tin tức mà mình chờ đợi, tức giận khóa màn hình lại, “Tôi lớn rồi, muốn lập gia đình, vậy thôi. . . "

Tự nhiên Tạ Vân Huy chú ý đến nhất cử nhất động của cậu ta. Tuy nhiên, cả anh và Cố Dư đều rất coi trọng sự riêng tư, nên dù tò mò thì anh cũng sẽ đoán được hành vi bất thường vừa nãy của Cố Dư ít nhiều có liên quan đến tin nhắn cậu ấy muốn xem. Nhưng chàng trai trước mặt không có ý định nói ra, Tạ Vân Huy đương nhiên sẽ không hỏi.

"Tôi nghĩ cậu đang tự tìm phiền toái đấy nhé." Tạ Vân Huy cười lắc đầu, anh sẽ không mắc sai lầm như vậy. Nếu thật sự muốn kết hôn, trước tiên phải tìm được một người bạn đời phù hợp, không cần có sự phô trương rầm rộ và tìm kiếm thiếu mục đích như vậy.

"Tôi rất tò mò," Cố Dư nhìn trực diện người đàn ông ăn tối cùng mình nói, "Anh còn lớn hơn cả tôi mà, nhìn thấy những người xung quanh kết hôn lập gia đình, anh chưa bao giờ ghen tị với họ sao?"

Tạ Vân Huy cảm thấy buồn cười và hỏi lại: "Tại sao tôi lại phải ghen tị với họ?"

"Người ta có gia đình sẽ luôn có người đang đợi chờ ở nhà, có người đi cùng, có người chăm sóc và thăm hỏi."

"Anh nói gì vậy," Tạ Vân Huy chậm rãi nói, tự múc cho mình một bát canh, ngón tay thon dài cầm chiếc thìa sứ trắng đưa lên môi nhấp một ngụm. Động tác uyển chuyển, thể hiện những qui tắc trên bàn ăn của một gia đình gia giáo, "Nuôi một người bạn gái ở nhà, cũng không phải là giống nhau ư?

"Bạn gái có thể giống như vợ sao? Điều đó không ổn định." Cố Dư ăn không được, nên ngả người, tựa vào tay vịn, cảm thấy khó chịu.

“Vậy,” Tạ Vân Huy khó hiểu, “Anh muốn có một mối quan hệ ổn định để làm gì?”

“Tôi cũng tò mò,” Cố Ngọc khoanh tay, “Anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn sao?”

"Kết hôn là chuyện sớm muộn," Tạ Vân Huy nói, "không có con, không tốt cho gia đình, nhưng nếu chưa có gì… cứ đợi thêm một vài năm nữa, lúc đó tìm một người trẻ đẹp, ngoan ngoãn." Tạ Vân Huy bình tĩnh nói mà không mấy chấn động.

“Anh không phải đang tìm vợ,” Cố Dư tự coi mình là một kẻ cặn bã, không khỏi cau mày trước câu nói của Xie Yunhui, “Anh đang định tìm một chiếc bình hoa hay một cái bánh ngọt đặt bừa trong nhà, giữ cho cuộc sống của anh có vẻ hạnh phúc."

“Vậy thì sao?" Tạ Vân Huy hỏi, "Đây không phải là vai trò của một người vợ sao?"

"Còn riêng với cậu…," anh chỉ vào Cố Dư, "Tôi không thể hiểu được suy nghĩ của cậu bây giờ. Cậu có nghĩ rằng sau đó không? Bạn kết hôn? Bạn có phải bình tĩnh lại không?"

"Muốn xây dựng gia đình, tất nhiên phải chịu trách nhiệm đối với gia đình," Cố Dư cảm thấy điều này là hiển nhiên.

"Tôi sẽ chu cấp cho vợ tương lai của mình một cuộc sống tốt đẹp và đảm bảo rằng những đứa con tương lai của tôi sẽ được giáo dục tốt. Hơn nữa, tôi sẽ không để "bạn gái" làm phiền vợ mình. Đây không phải là trách nhiệm của tôi sao?" Tạ Vân Huy bình tĩnh nói.

Cố Dư nghe xong liền lắc đầu: “Tôi chỉ có thể nói cặn bã còn hơn cặn bã.” Cậu ta chỉ là thường xuyên thay đổi bạn gái, thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc tiếp tục chơi bời sau khi kết hôn.

Tạ Vân Huy không quan tâm việc cậu ta gọi anh là kẻ cặn bã. Anh tự coi mình không phải là một quý ông chung thủy, và sẽ luôn thay đổi những người phụ nữ cạnh mình, tất nhiên cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc lập cam kết hôn nhân với bất cứ ai.

“Cậu sẽ không thể ở bên một người phụ nữ mãi mãi đâu.” Anh cười cười uống ly nước, nhàn nhã đưa ra luận điểm cuối cùng.

“Tùy anh nghĩ,” Cố Dư không thèm tranh luận thêm gì nữa, nhấn mạnh lại nội dung của buổi nói chuyện hôm nay, “Tôi chỉ muốn kết hôn thôi.”

Hai người biết rằng nếu cứ mãi thảo luận về chủ đề này cũng vô ích nên liền chuyển sang chủ đề khác. Khi đang trò chuyện, Tạ Vân Huy bắt gặp một vài người phục vụ nhà hàng Trung Quốc đang phục vụ trên sân thượng tối nay.

Một người mặc trang phục quản lý, nhưng không phải Chu Hi Mang. Người còn lại khi nhìn vào màu sắc trang phục có lẽ chỉ là một nhân viên phục vụ bình thường. Anh đột nhiên vẫy tay và gọi nhẹ. Cô gái phục vụ bên cạnh nghe thấy liền vội vàng chạy tới.

“Xin chào,” cô gái cúi xuống mỉm cười hỏi, “Anh có cần gì không?”

“Cô tan làm ở đây lúc mấy giờ?” Tạ Vân Huy vui vẻ hỏi.

Cô gái không ngờ vị khách này lại hỏi câu này, cô vẫn còn là thực tập sinh, không biết phải xử lý thế nào, chỉ có thể thành thật trả lời: “Ca sáng của chúng tôi ở đây là lúc 8 giờ, ca tối của chúng tôi là lúc 9 giờ."

Chín giờ, Tạ Vân Huy nhìn thời gian, hiện tại đã là tám giờ tối, có thể nói... Cũng sắp rồi. Anh mỉm cười với cô, ôn nhu nói: "Được, cảm ơn rất nhiều."

Khuôn mặt điển trai của anh mỉm cười khiến trái tim cô gái rung động. Tuy nhiên, cô vẫn nhớ mình đang làm việc nên chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì, nói “Không có gì” rồi đi xử lý khách ở các bàn khác.

Lúc này Tạ Vân Huy thấy cũng đã khai thác được kha khá câu chuyện và cũng dùng xong bữa nên cùng Cố Ngọc đứng dậy, cả hai đều là những người đàn ông đẹp trai vóc dáng cao ráo, khi họ đi cùng nhau, thu hút hết sự chú ý của người khác.

Tình cờ, khi ngang qua sảnh bắt gặp Chu Hy Mang đang giao tiếp với một vị khách nước ngoài, có thể là người Ấn Độ.

Chu Hy Mang không ngờ rằng mình sẽ gặp được Tạ Vân Huy lúc này.

Tối nay cô phụ trách một phòng riêng, buổi tối bận rộn công việc nên không có thời gian để ý xem có khách từ nơi khác đến. Khi công việc bên trong gần xong và thấy khách hàng đang bận nói chuyện về công việc, cô nhanh chóng rời đi để xem xem đồng nghiệp bận rộn cần giúp gì không. Có một vị khách Ấn Độ ở sảnh nói tiếng Anh, nghe loáng thoáng có vẻ không hài lòng với dịch vụ của nhà hàng. Người phục vụ phục vụ ở đây có khá nhiều người là thực tập sinh, tiếng Anh ở mức trung bình, nên khi nhận được phản hồi không mấy tích cực, sẽ rất bị động không biết phải xử lý và giao tiếp như thế nào. Cô đành bước tới thay thế thực tập sinh và tìm cách xoa dịu vị khách Ấn Độ.

Khi tiếp xúc với khách hàng Ấn Độ, cô nhận ra giọng nói của người này khá nặng. Cô đứng bên nở nụ cười hòa nhã, nói nhỏ nhẹ và cố gắng hết sức để giao tiếp với anh bằng tiếng Anh. Ngoài ra, phải gióng tai tập trung cao độ để nghe thật rõ từng từ một. Khi cô tập trung lắng nghe đột nhiên có một bóng hình đi vào tầm nhìn của cô.

Cô sững người, suýt thì bỏ lỡ điều mà vị khách Ấn Độ đang nói.

Anh ta làm gì ở đây?

Vóc dáng của Tạ Vân Huy quá nổi bật khiến cô không khỏi chú ý.

Vào buổi tối, anh đã thay quần áo, mặc một chiếc áo sơ mi bó sát màu đen ở thân trên và quần đen ở thân dưới. Cô không cần phải nhìn anh, cô cũng có thể nhìn thấy dáng người mảnh khảnh của anh đẹp trai hấp dẫn đến mức nào, anh vừa đi vừa nói chuyện với một người bạn bên cạnh. Chu Hy Mang không chắc Tạ Vân Huy có để ý tới mình hay không, cô không dám bỏ lỡ lời vị khách Ấn Độ nói, nhưng tim cô đập loạn xạ, hai má ửng hồng nóng bừng, ngón tay của cô nắm chặt đuôi áo của bộ đồng phục.

Phải đối phó với VỊ khách Ấn Độ, cô ngày càng trở nên căng thẳng khi Tạ Vân Huy đến gần. Khi anh ta thực sự đi qua quầy phục vụ cùng với bạn bè, cô không biết có phải do cô tưởng tượng hay không, nhưng dường như có một ánh mắt lướt qua sau lưng cô, khiến sống lưng lạnh toát.

Tạ Vân Huy tự nhiên chú ý tới cô. Tối nay cô gái này mặc một bộ đồng phục màu đen kiểu Hoa, dù đang cười nhưng có thể thấy cô đang chật vật và cứng đờ khi đối phó với vị khách ngoại quốc. Trong một khoảnh khắc, anh đang cân nhắc xem có nên đi tới giúp đỡ cô ấy một tay hay không.

Công ty của họ có nhiều khách hàng nước ngoài, trong đó cũng có nhiều người Ấn Độ, không ít lần làm việc với người Ấn Độ, anh cũng tích lũy được một số kinh nghiệm về khoản giao tiếp, giúp cô một chút cũng phải là vấn đề gì. Hơn nữa, điều này còn có thể giúp anh trở thành hùng cứu mỹ nhân.

Lập tức chính anh cũng cảm thấy buồn cười. Bây giờ là giờ làm việc của cô, anh có lý do gì để can thiệp vào công việc của cô chứ? Anh chỉ là khách đến đây để tiêu tiền, không có nghĩa vụ hay cần phải giúp cô một tay.

Tuy nhiên... Tạ Vân Huy càng ngày càng tò mò, thấy khối lượng công việc của Hy Mang rất lớn, phải tiếp nhiều khách như vậy, cô sẽ đáp lại lời mời của mình như thế nào? Anh ấy nhớ rõ rằng mình từng nói, việc "bao nuôi" với anh là hoàn toàn có thể.

Có rất nhiều suy nghĩ chạy qua trong đầu, nhưng anh không hề thể hiện trên khuôn mặt, chỉ vờ như không có chuyện gì, tiếp tục trò chuyện với Cố Dư và rời khỏi nhà hàng.

Sau rất nhiều cố gắng, cuối cùng Chu Hy Mang cũng giải quyết được vị khách Ấn Độ, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Vừa định quay lại nơi mình phụ trách, tình cờ đi qua hành lang, nhìn thấy Tạ Vân Huy cùng người bạn ban nãy đang đợi thang máy. Dường như nhận ra điều gì đó, Tạ Vân Huy ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt Hy Mang đang hướng về phía mình.

Nhà hàng Trung Hoa của khách sạn không lớn lắm, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Tạ Vân Huy nhìn cô nhếch lên khóe môi, nhẹ nhàng mỉm cười.

Nụ cười này trong mắt Chu Hy Mang có chút mơ hồ. Cô cảm thấy anh giống như một thợ săn, tự tin nhìn con mồi sớm muộn sa vào bẫy của mình. Nghĩ đến đây cô vội vàng quay lại, cố tình đặt nụ cười đó sau lưng, rồi nhanh chóng bước vào khu vực mà cô chịu trách nhiệm với khuôn mặt đỏ bừng như trái cà chua chín.

Cố Dư nhìn theo ánh mắt người anh em, tự nhiên nhìn thấy Tạ Vân Huy đang chú ý một cô gái lạ.

"Ồ, "Người mới" trong nhà cậu à?"

Anh không trả lời trực tiếp câu hỏi của cậu ta, chỉ buông nhẹ một câu nói kèm theo một nụ cười có chút mong đợi.

"Tôi đang nghĩ sẽ nuôi thử một con thỏ đen."