Chương 4:

‘Lạch cạch’

Tiếng đũa thìa va chạm, trên bàn ăn im ắng không ai chủ động mở miệng nói chuyện, mà Hạ Cẩm tựa hồ cũng quen với không khí ngượng ngùng trong suốt một tháng tra tấn hắn.

Đần Độn cuối cùng cũng không nhịn được, mệt mỏi hỏi hắn:

“Muộn như vầy ngươi còn chưa đến trường sao? Ngươi quên hôm nay trúc mã Đình Chiểu chuyển đến trường ngươi à?”

Lần này nó phá lệ nói chuyện cũng như cân nhắc, ngày thường Hạ Cẩm đi muộn thì mặc kệ nhưng hiện tại khẳng định không thể bỏ qua, hôm nay chính là ngày một phản diện nữa lên sàn, là một thành phần nằm trong cốt lõi của truyện.

Đình Chiểu.

Thanh mai trúc mã của ‘Hạ Cẩm’ trong nguyên tác.

Hai người sớm quen biết do quan hệ thân thiết của Đình phu nhân và mẫu thân*, cũng là người bạn đầu tiên và duy nhất của ‘Hạ Cẩm’ trong thế giới này.

*Tôi định gọi là mẹ nuôi hay là Hạ phu nhân nhưng mà thôi, tôi để như này luôn.

Trái lập với tính cách ngả ngớn, tuỳ tiện và ương bướng của ‘Hạ Cẩm’, Đình Chiểu lại chính là mẫu chồng quốc dân của mấy nàng trong truyền thuyết với thiết lập ôn nhu, phong lưu, dễ gần mà lại điển trai hiếm có.

Không hổ là nhân vật phong lưu.

Khí chất cùng tính cách của hai người bất đồng nhưng hiển nhiên chỉ số IQ cùng nhan sắc không hề kém cạnh.

Nói thẳng là y chang nhân thiết của mấy nhân vật nam phụ si tình.

Một đại mỹ nam như này cuối cùng bị tác giả cho về quy tiên* quả thực đã khiến bao nhiêu trái tim độc giả tan nát.

*Chết

Còn chưa kể nhân vật phụ này leo lên tận hotsearch do fan bỏ tiền ra mua với ý đồ cầu xin tác giả chỉnh sửa lại kết cục cho hắn, rồi gào thét ầm ầm đòi chuyển tình yêu từ 1v1 sang luôn NP văn.

*1v1: 1 công x 1 thụ.

*NP: nhiều công x thụ, nhiều thụ x công,…

Đáng tiếc tác giả mắt điếc tai ngơ, viết xong quay về sống ẩn không thèm lên tiếng, mặc kệ bão táp ùa vào ngoài kia cũng đồng nghĩa với việc thầm từ chối lời thỉnh cầu của hàng loạt fan cứng.

….

Hạ Cẩm cực kỳ không thoải mái với việc Đần Độn quấy phá hắn lúc đang ăn, biết thế lần sau nên dạy cho nó thế nào là phép lịch sự khi ăn, tất nhiên hắn vẫn đáp lời.

‘Kệ hắn, ta chính là giáo bá, đi sớm là không đúng với quy tắc với lão đại ta!’

Làm gì có giáo bá nào hấp tấp chạy đi học sớm rồi tuân thủ nội quy nhà trường bao giờ?

‘Hạ Cẩm’ là giáo bá chính hiệu đấy!

Hắn phải đóng vai cho tốt vì miếng cơm manh áo của nghề diễn viên.

“À” Đần Độn qua loa một câu xong, mệt mỏi bất kham tắt máy. Trước khi đi, nó khựng lại một chút, như thể đang do dự, mấp máy môi định nói rồi lại thôi. Cuối cùng chưa an tâm, nó thần thần bí bí vứt một câu bảo hắn nên cẩn thận xong biến mất tăm hơi.

Cả đêm hôm qua nó thức trắng đêm, hiện tại gắng không nổi nữa.

Mà Hạ Cẩm bị nhắc nhở thường xuyên, hắn quá quen nên không hề để ý trong lời nói của Đần Độn có mấy phần kỳ quái, đầu óc hoàn toàn bị đồ ăn dẫn dắt.

Chỉ cần một lúc, Hạ Cẩm hoàn toàn bị cuốn vào tâm hồn ăn uống, tâm hoàn toàn đặt vào bàn ăn, mặc kệ mấy NPC đang nhìn hắn với vẻ mặt kỳ quái.

Hạ Cẩn Dương hạ đũa, đồng tử rụt lại một chút.

Hắn ngẩn ngơ nhìn thiếu niên ngày thường mang vẻ mặt u ám, hiện tại hoàn toàn cười đến vui vẻ.

Hạ Cẩn Dương mất tự nhiên dời tầm mắt.

“Anh ăn xong rồi” Hắn vô thức khẽ mở miệng thông báo, xong nhanh chóng đứng phắt dậy, rời bàn bỏ đi.

Hạ Cẩm không tiếp xúc nhiều với người này, mà theo nhân thiết nên hắn hoàn toàn làm lơ.

Đến khi lấp đầy bụng, Hạ Cẩm mới thoải mái chậm rãi chuẩn bị đi học.

Lúc này tài xế đã đậu ngoài cửa, là người làm riêng của Hạ gia nên ngay cả khi thân là người hầu cũng phải bận cả đồng phục.

Thấy Hạ Cẩm vừa ra, ông đã nóng vội vọt đến.

“Hạ thiếu, bây giờ đã quá muộn. Ngài cần nhanh chóng đến trường nếu không…” nếu không Hạ Cẩn Dương đuổi việc ông ta mất.

Tất nhiên tài xế không dám mở miệng nói thẳng, khẩn cầu nhìn hắn, mà Hạ Cẩm đối với người già có chút động lòng, tốc độ bước nhanh hơn một chút.

Đến khi leo hẳn lên xe.

Hạ Cẩm cứ như con mèo chọn ổ, hắn chọn chỗ ngồi, tư thế thoải mái nhất để vừa nghỉ ngơi vừa tiêu thực.

Xong chờ tài xế tập trung vào việc lái xe, một tia linh quang trong mắt Hạ Cẩm loé lên.

Hắn cẩn thận híp mắt quan sát, thấy an toàn liền thở nhẹ mà thả lỏng cảnh giác.

Bất chợt lúc này dãy sương trắng từ đâu xuất hiện, bao phủ tầm mắt Hạ Cẩm, lập tức cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, đồng tử Hạ Cẩm dần dần tan rã, hoàn toàn mất đi ý thức, gục đầu lên cửa xe, mái tóc dài đen láy rũ xuống che mặt làm ai nhìn qua đều tưởng hắn ngủ gật.

Tại nơi không có người để ý đến, trên đỉnh đầu hắn chợt bốc lên làn khói mờ mờ ảo ảo, tích tụ từng làn một tạo thành một thân ảnh cao dài quỷ dị.

Thân ảnh rục rịch, động đậy rồi từ từ tan vào hư không.

Lúc này Hạ Cẩm chậm rãi nhấc lên mí mắt một cách nặng nề.

Khung cảnh trước mặt hắn đã hoàn toàn thay đổi thành một nơi không có vật thể sống ngoại trừ hắn.

Đó là mảng trắng lạnh lẽo trải dài vô tận, không nhìn ra được điểm đầu, điểm cuối.

Không sai.

Hắn đã tiến vào không gian dành riêng cho nhiệm vụ giả bằng cách tách hồn thể ra khỏi nhân vật ‘Hạ Cẩm’.

Làn sương khói bao phủ ngày càng nhiều mà thân ảnh mờ mịt kia hình thành ngày một rõ, tứ chi dần dần được chắp vá hoàn thiện.

Lúc này gương mặt Hạ Cẩm hoàn toàn thay đổi.

Tuy vẫn là vẫn giống như ‘Hạ Cẩm’ trong nguyên tác, nhưng cặp mắt phượng sắc bén vài phần, bờ môi xinh đẹp càng đỏ mọng hoàn hảo, làn da vốn trắng bệch bệnh trạng được thay thành một làn da hồng hào, tràn đầy sức sống, cả cơ thể cao gầy, không chút thịt thừa được phác hoạ lên từng đường nét, thân thể này chính là tỉ lệ hoàng kim.

So với lúc trước, thì hiện tại càng câu nhân, yêu nghiệt lại phá lệ sắc khí.

Dung nhan hắn mỹ lệ đến mức khiến quân tử hay nữ nhi đều phải nghiêng ngả, chỉ cần liếc một lần đã hằn sâu ấn tượng vào trong tiềm thức, chỉ cần gặp một lần đã nhớ mãi không quên.

Nhan sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Hắn giống như hồ ly mê hoặc con người trong truyền thuyết.