Chương 13

“Mẫn Khiết, tôi nhớ em lắm.”

“Trở về với tôi đi, có được không?”

Phàn Thanh ngẩng đầu nhìn căn phòng trống rỗng, nhớ đến cảm giác lạnh lẽo giống hệt như thế này ở biệt thự, hắn thật sự muốn khóc lớn thành tiếng.

Nhưng ngẫm lại, dù bản thân hắn có rơi thêm bao nhiêu giọt nước mắt, Mẫn Khiết cũng đã một đi không ngoảnh đầu lại.

“Mẫn Khiết… Em tàn nhẫn thật đấy.”

Một phút trước hai người họ còn ôm ấp ngọt ngào, một phút sau người đã lặng lẽ biến mất.

Phàn Thanh sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc Mẫn Khiết hôn lên môi hắn, cô mỉm cười nhìn hắn bằng ánh mắt đượm tình, nhưng khi quay đầu hắn lại chẳng tìm thấy bóng dáng.

Cô cho hắn một tháng đắm chìm trong vui vẻ và hạnh phúc nhất đời người, nhưng sau đó lại lạnh lùng lấy lại tất thảy mọi thứ của hắn, thản nhiên đẩy hắn xuống vực sâu vạn trượng, khiến hắn đau khổ đến mức trong mỗi cơn mơ đều xuất hiện cảnh tượng đầy ác mộng kia.

Phàn Thanh không thể ngủ, hắn bắt đầu sợ bóng đêm, sợ những mộng cảnh chứa toàn hình bóng của cô.

Mỗi lần lặp lại tình huống kia, trái tim hắn lại nhói đa.u thêm một lần, trận dằn vặt như vòng lặp ác tính không có hồi kết, Phàn Thanh dường như kiệt quệ với cảm giác dày vò cùng hối hận, hắn đau đớn đến mức muốn c.hết đi ngay tức khắc.

“Tôi bị em trừng phạt như thế này vẫn chưa đủ sao? Tôi phải làm thế nào mới khiến em hài lòng đây?”

Kẻ thay lòng sẽ bị trừng phạt, nhưng hắn từ trước đến giờ chỉ yêu mỗi cô mà thôi, như vậy làm sao gọi là thay lòng chứ?

“Tôi biết, mình nhận ra tình cảm của bản thân quá trễ, tôi biết mình sai rồi, nhưng… tôi thật sự không thể mất em.”

“Mẫn Khiết, cho tôi một cơ hội chuộc lỗi đi, có được không? Hãy xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, có được không.”

“Tôi sẽ yêu em, yêu em bằng tất cả những gì tôi có, Mẫn Khiết, đừng rời bỏ tôi.”

“Đừng đi…”

Phàn Thanh gục mặt xuống bàn, cả người run bần bật. Hắn cố che đậy sự yếu mềm của mình trong bóng tối, nhưng cánh tay ướt đẫm đã bán đứng chủ nhân của nó.



Tháng đầu tiên khi Mẫn Khiết rời đi, Phàn Thanh như kẻ mất hồn, hắn gắng gượng điều hành công ty, một mặt khác vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của Mẫn Khiết. Vì lao lực quá độ, ban đêm lại không thể ngủ được, Phàn Thanh càng lúc càng gầy, vành mắt đen mất đi linh hoạt, hắn duy trì tỉnh táo ban ngày bằng cà phê, ban đêm lại thúc ép bản thân vào giấc ngủ bằng thuốc liều cao.

Chưa được bao lâu, hắn ngất đi và được đưa đến bệnh viện vì sốc thuốc, sau khi súc ruột, cơ thể càng lúc càng mỏi mệt.

Hắn ở bệnh viện bảy ngày, việc làm duy nhất là mân mê chiếc điện thoại trong tay, cố chấp gửi tin nhắn cầu xin một người quay lại dù không tài nào gửi được.

Tháng thứ ba sau khi Mẫn Khiết rời đi, Phàn Thanh vực dậy tinh thần, sức khỏe có dấu hiệu khởi sắc. Tinh Nguyệt thường xuyên đến trước mặt hắn nhảy nhót, lần nào cũng ôm nhục nhã trở về, cho đến một ngày công ty gia đình của cô ta bị Phàn Thanh cố tình ngáng chân, đứng trước nguy cơ suy vong của gia tộc, Tinh Nguyệt không thể cun cút bay ra nước ngoài, chẳng dám làm phiền đến Phàn Thanh nữa.

Phàn Thanh cho người theo dõi Tinh Nguyệt với hy vọng tìm ra một chút manh mối có liên quan đến Mẫn Khiết, nhưng tất cả đều là phí công vô ích.

Tháng thứ năm sau khi Mẫn Khiết rời đi, sinh nhật Phàn Thanh đã đến.

Hắn không nhớ sinh nhật của mình, cho đến khi hắn check mail và phát hiện có một tài khoản email lạ gửi cho mình lời chúc mừng sinh nhật.

“Phàn Thanh, sinh nhật vui vẻ. Dạo gần đây anh vẫn khỏe chứ?”

Phàn Thanh run tay, việc đầu tiên hắn làm là gọi điện thoại cho người tra địa chỉ email này.

Mắt hắn đỏ bừng, tầm nhìn dính chặt vào những câu chữ kia, chóp mũi dâng lên chua xót tột độ.

Hắn biết, người gửi mail này là ai.

Hóa ra cô vẫn còn nhớ đến hắn.

Phàn Thanh vui mừng đến phát khóc, hắn nghĩ Mẫn Khiết đã nguôi giận và muốn cho hắn một chút manh mối tìm mình, đây giống như món quà sinh nhật ý nghĩa nhất mà hắn được tặng.

Phàn Thanh hít sâu một hơi, sau đó trả lời mail của Mẫn Khiết.

“Không có em, mỗi ngày sống đều là địa ngục.”

“Mẫn Khiết, quay về bên tôi được không? Tôi nhớ em sắp phát điên rồi.”

Nhưng quà sinh nhật cũng chỉ kéo dài mấy giờ đồng hồ. Phàn Thanh chờ đợi, chờ đến lúc ngày sinh nhật của hắn kết thúc, chờ email kia không tra được địa chỉ, tin tức người hắn mong nhớ vẫn biệt tăm không thấy.

“Không thể nào! Tại sao lại mất, tại sao biết mất rồi!”

Hắn nhìn dòng email mà cô viết cho mình biến mất, trái tim chi chít sẹo như vỡ vụn.

Mẫn Khiết không tha thứ cho hắn, cô chỉ đang cố đâ.m vết thương vào người hắn. Nhiều thêm một nhát, đau thêm một chút.

Chuyên ngành của Mẫn Khiết là công nghệ thông tin, vậy nên những trò như thế này, cô hoàn toàn có thể làm được.

Phàn Thanh ngã người trên ghế, bật cười trong nước mắt.