Chương 5

Văn Chung không trả lời, hỏi ngược lại: "Dựa theo cốt truyện gốc, có phải Từ Cảnh Sơ vừa bị trọng thương, còn bị bạo loạn tinh thần, suýt chút nữa không sống nổi không?"

Thời điểm mạt thế, ngoại trừ tang thi, cũng chầm chậm xuất hiện những dị năng giả, cấp bậc có cao có thấp, có thể dựa vào tinh hạch của tang thi để thăng cấp dị năng. Mà lúc đầu Từ Cảnh Sơ đạt được dị năng hệ phong, cấp bậc rất thấp, vì để tăng dị năng lên, trong thời gian ngắn hắn dùng rất nhiều tinh hạch. Dị năng thì tăng cao rồi, tác dụng phụ chính là dễ dàng xuất hiện bạo loạn tinh thần, nói một cách dễ hiểu, chính là rơi vào trạng thái phát điên trong vô thức.

Tinh hạch cũng có thể áp chế bạo loạn tinh thần, nhưng không phải tất cả tinh hạch đều có thể, tinh hạch màu trắng, thường để thấy nhất. Tinh hạch màu xanh lam cao cấp hơn. Màu tím chính là đỉnh cấp, chỉ từng xuất hiện một lần. Mà loại tinh hạch này, giống như mở hộp mù vậy, bạn không biết giết được tang thi có mở ra được tinh hạch không, cũng không biết có thể mở ra loại nào.

01: "Ừm, hiện tại cậu cảm lấy lổ hổng của nội dung cốt truyện là bởi vì sao?"

Văn Chung lắc đầu, "Không biết, tôi mới vừa tới mà."

01: "Theo phân tích số liệu, bước đầu dự tính là bởi vì chỉ số thù hận của nhân vật chính đối với cậu không đạt tiêu chuẩn."

"Sao lại là tôi?"

"Bởi vì cậu là người đẩy nhân vật chính vào thủy triều tang thi."

"Được rồi." Văn Chung: "Bây giờ có thể Bây giờ có thể biết chỉ số thù hận của hắn là bao nhiêu không?"

01: "Có thể."

Văn Chung thổn thức: "Trí tuệ nhân tạo, điều này cũng thấy được sao?"

01 đã mở thanh tiến độ ra, phía trên hiển thị một số "0", "Đây là chỉ số thù hận của nhân vật chính đối với cậu."

Văn Chung hỏi: "0? Thấp thế sao?"

01: "Đúng vậy, chỉ số thù hận đạt 100 nhân vật chính liền hắc hóa."

Văn Chung gật đầu, "Hiểu rồi."

Thời gian nói chuyện với hệ thống, Văn Chung vừa vặn đi tới "nhà", một đống biệt thự lớn. Không thể không nói, Văn Chung xuyên vào bia đỡ đạn này, địa vị rất cao, là con ruột của một thủ lĩnh trong căn cứ. Tuy rằng không dị năng, thế nhưng dựa vào cha vẫn hoành hành bá đạo trong căn cứ như thường.

Văn Chung mặc kệ người hầu, đẩy cửa tiến vào phòng, trực tiếp ỉu xìu co quắp ở trên giường, "Thân thể này cũng quá tệ rồi! Sao mà đi hai bước đã thành như vậy rồi!"

01 liếc mắt nhìn chỉ số thân thể của Văn Chung: "Lúc nguyên thân sinh ra thân thể đã không tốt, trước mạt thế ba ngày còn đang ở bệnh viện, sau khi mạt thế xảy ra liền dựa vào tinh hạch của tang thi nỗ lực gắng gượng, đã rất tốt rồi."

Văn Chung vén tay áo lên, nhìn cánh tay trắng xám nhỏ gầy như thế, thở dài nói: "Vẫn là cơ thể lúc đầu của tôi tốt hơn, kiểm tra chạy một ngàn mét xong còn có thể tiếp tục chơi bóng rổ."

01: "Đã thành thi thể rồi, lạnh ngắt."

Văn Chung: "Nói láo, lúc tôi chết vẫn còn ấm mà."

01: "..."

Văn Chung dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê tinh hạch, xuyên qua ánh đèn, viên tinh hạch này long lanh óng ánh, phản xạ ra tia sáng màu xanh nước nhạt.

"01, cậu nói xem, hiện tại Từ Cảnh Sơ đang ở đâu?" Văn Chung nhìn tinh hạch, hỏi.

01 trả lời: "Ở bệnh viện, sắp gặp phải một trong những công cặn bã."

Từ Cảnh Sơ tổng cộng sẽ gặp phải bốn công, một người Hướng Yến Lễ, vẫn còn một người nữa là người thanh niên vừa đo theo sau Từ Cảnh Sơ, hai người sau tạm thời chưa ra trận.

Văn Chung nhíu mày, "Chính là bác sĩ kia sao?"

"Đúng thế."

Văn Chung nắm chặt tinh hạch, "01, tôi nhớ là mấy ngày hôm nay cha của bia đỡ đạn đi tới những căn cứ khác đúng không?"

"Đúng thế."

"Buổi tối chúng ta ra ngoài một chuyến."

"Hả?"

-

Sắc trời dần dần tối đi.

Văn Chung lặng lẽ mở cửa phòng. Trong hành lang yên lặng, chỉ có có vài tia sáng của ánh trăng lẻ tẻ chiếu xuống. Văn Chung rón rén đóng cửa lại, lén lút chạy ra ngoài.

"Từ Cảnh Sơ ở phòng bệnh nào vậy?" Văn Chung lau đi mồ hôi trên trán, đi vào cửa hông của bệnh viện.

01 hỏi: "Cậu muốn làm gì?"