Chương 2: Phản bội

Lần này bị thương, Thủy Nguyệt không có nói với mọi người, số lượng thuốc đều tiêu hao gần hết, cô nguyện ý hi sinh bản thân, chỉ là đau một chút mà thôi, cô có thể chịu đựng được.

Nghe đến giọng nói của Thủy Nguyệt, cô gái kia an tâm quay trở lại chỗ ngồi.

"Trí Minh, bây giờ chúng ta nên làm gì tiếp theo" Thủy Nguyệt cố duy trì giọng nói bình thường cất tiếng hỏi. Trí Minh chính là đội trưởng của tổ đội này. Anh nghiêm khắc, quyết đoán nên rất được lòng tin của các đồng đội.

Trí Minh nhìn cô, sau đó mở ra tấm bản đồ, chỉ vào một địa điểm, nhẹ giọng nói:" Bây giờ chúng ta đang ở đây, cách căn cứ còn một nửa con đường nữa. Quyết định của tôi là, chúng tôi sẽ dẫn dụ kẻ địch đi nơi khác, hai cô Thủy Liên Thủy Nguyệt, nhiệm vụ quan trọng đành làm phiền hai người rồi. Thông tin bảo mật quốc tế này nhất định phải tới được tay của ông Wyd, các cô dù chúng tôi có ra sao, cũng không thể quay lại, có hiểu không. Sau khi đưa được các cô liền ở lại đó chờ chúng tôi, không cho phép quay trở lại nơi này"

"Không được......" Thủy Nguyệt nhăn mày lên tiếng. Chưa để cô nói tiếp, Trí Minh nghiêm giọng ngắt lời" Đây là lệnh của đội trưởng, Thủy Nguyệt."

Thủy Nguyệt nắm chặt tay, cô hiểu, nếu không ngăn cản bọn họ, những người chiến hữu này của cô chắc chắn sẽ chết, họ là đang hi sinh bản thân để cứu bọn cô, có thể để một người khác đi mà, đâu nhất thiết phải là cô chứ, nhìn mọi người đều nhất trí đồng tình, có lẽ họ đã họp bàn trước trong thời gian cô hôn mê.

Thủy Nguyệt còn muốn lên tiếng, Trí Minh hiểu được tâm trạng của cô, không cho cô nói tiếp, mọi người đều vội vàng đứng dậy, sẵn sàng hi sinh trong lần chiến này.

Thủy Liên thấy Thủy Nguyệt nhận lấy được thông tin bảo mật liền gật đầu với đội ngũ, kéo Thủy Nguyệt vẫn đang chôn chân tại chỗ rời đi một phương hướng đã định.

Chỉ rời đi được cách đó vài mét, Thủy Nguyệt đã nghe thấy tiếng bước chân của họ dồn dập rời đi, cảm giác khó tả dâng trào trong lòng, cứ như là lần cuối nhìn thấy bọn họ.

.....

"Phụt ........" Một búng máu phun ra trước mặt Thủy Liên. Vài giọt máu bắn lên mặt cô ta, làm cho gương mặt xinh đẹp yểu điệu thêm vài phần mĩ diễm lạnh lùng.

Thủy Nguyệt nhìn Thủy Liên, xinh đẹp lại cao quý, đứng giữa đám người đều cực kỳ nổi bật và chói mắt, mặc dù chịu khổ trong rừng gần mười ngày, gương mặt lấm lem bùn đất, vài vết xước trên mặt vì bị lá cây cắt phải cũng không thể làm mờ nhạt nhan sắc của cô ta.

Chỉ có điều, chưa bao giờ Thủy Nguyệt thấy ghê tởm gương mặt kia như vậy" Thủy Liên, thật không ngờ, tôi thật không ngờ, người đó lại là cô, có chết cũng không thể nghĩ đến....." Thủy Nguyệt tự giễu cười.

"Tôi cũng không thể ngờ đến, bọn đồng đội ngu ngốc như cô tin tưởng tôi đến như vậy" Thủy Liên vuốt vuốt mái tóc có chút bết rối của mình nhếch miệng cười.

"Cô ......" Thủy Nguyệt tức giận rống lên.

Thủy Liên móc cây súng lục bên eo nhìn vào nó, cười nói"Tôi thế nào a! ........ Thủy Nguyệt à, cô thật là phiền chết đi được, à mà không, tôi tại sao lại chê người bạn tốt của mình như vậy được, nếu không phải có cô, hiện tại tôi cũng không thể thành công nắm giữ toàn bộ thông tin cơ mật trên thế giới như vậy được, thật ra, tôi phải nói nhiều thêm một tiếng cảm ơn cô mới đúng" Cô ta nhẹ kéo chốt an toàn, "cạch" một tiếng "Cảm ơn cô vì lúc tôi gia nhập đội ngũ cô là người đầu tiên đến bắt chuyện với tôi, để tôi có cơ hội tiếp xúc với mọi người trong tổ đội nhiều hơn, khiến những ánh mắt lạnh nhạt kia của họ nhiều hơn vài tia tín nhiệm cùng ấm áp dành cho tôi, khiến họ chấp nhận tôi trở thành bằng hữu của họ, khiến tôi có nhiều cơ hội tốt để giúp cho tổ chức của tôi"

Thủy Liên kéo nhẹ cò, viên đạn với tốc độ kinh người bay thẳng vào phía cô trực tiếp ghim thẳng vào bả vai gầy yếu, nếu không phải bị thương nặng, Thủy Nguyệt chắc chắn có thể tránh được viên đạn này.

Mồ hôi chảy ròng ròng trên gương mặt thon nhỏ, vì tránh bản thân phát ra tiếng kêu khuất nhục, Thủy Nguyệt cắn lên cánh môi đã không còn căng mọng như thường ngày, đôi môi khô khốc từ tái nhợt nhanh chóng đỏ lên, sau đó rỉ máu.

Thủy Liên nhíu mày liễu "Sao cô không rên lên hả, tại sao chứ, chỉ cần cô kêu đau tôi sẽ không làm gì cô nữa,...... Sao nào, mau....." Thủy Liên giữ tợn trừng mắt.

"Nhiều lời, mạng tôi trong tay cô, muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, muốn xử lý sao thì tùy cô, chỉ có điều đồng đội của cô vì cô mà hi sinh tính mạng, cô lại vô tâm gϊếŧ chết họ...... " Thủy Nguyệt nhìn ôm lấy vết thương đang chảy máu trên bả vai liếc nhìn cô ta.

Thủy Liên đột nhiên như nổi điên gào ầm lên: "Câm mồm, câm mồm, cô câm mồm" Cùng lúc đó bắn ra ba vết đạn, một phát chệch xuống nền đất, hai phát bắn trúng vào bên cánh tay vừa bị thương của Quách Thủy Nguyệt. "Cô thật ngây thơ a......, bọn họ tất cả đều là chỉ muốn bảo vệ cô thôi, còn tôi, chỉ là họ nghĩ cô sẽ không chấp nhận rời đi một mình bỏ lại đồng đội, càng là không chấp nhận ai đó cường thế kéo cô rời đi, chỉ có tôi là lựa chọn phù hợp nhất......".

____