Chương 11: Tôi sẽ không buông tha cho cậu

Mạc Chinh cũng có chút không thể tin được, thậm chí có cảm giác gần như là thất vọng, cậu ném trả lại túi tiền đang cầm trên tay cho Hàn Dữ Kiêu “Cậu cứ tiếp tục một mình chơi, tôi đi đây.”

Hàn Dữ Kiêu “sách” một tiếng, quay đầu liền đem lửa giận đối với Mạnh Nhiêu mà chửi bới “Ai kêu cậu xin cậu ta hả, cậu chỉ có thể cầu ông đây có biết hay không! Tới, kêu tiếng ‘ ba ba ’ nghe thử, nếu êm tai tôi sẽ trả cho cậu.”

Ánh mắt Mạnh Nhiêu chỉ chăm chăm nhìn không chớp mắt vào túi tiền trong tay cậu, không hề ngần ngại mà kêu lên “Ba ba……”

“Cậu...cậu vừa nói cái gì?” Hàn Dữ Kiêu không thể tin được mà lấy ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai mình, trên gương mặt soái khí phảng phất bịch kín một tầng băng sương lạnh giá.

Mạnh Nhiêu không còn cách nào, chỉ có thể há to miệng kêu lớn hơn “Có thể hay không đem túi tiền trả lại cho tôi……”

“Cậu đây là cầu xin tôi sao?”

Mạnh Nhiêu cắn môi, vành mắt phiếm hồng đến giống mắt thỏ, trong giọng nói đều là ủy khuất “Tôi đều đã kêu cậu là ba ba, cậu còn muốn tôi phải thế nào nữa!”

Hàn Dữ Kiêu bị cô nói làm một hơi nghẹn trong họng, ngay sau đó ánh mắt cậu trở nên hung hăng lên “Cậu đây là lại đang giở trò gì!”

Điều này không thích hợp, quả thật không hề giống Mạnh Nhiêu chút nào, cậu ta vẫn luôn xem cậu như đối thủ một mất một còn, thà rằng bể đầu chảy máu cũng không muốn hướng về phía cậu cúi thấp đầu dù chỉ một chút. Cậu ta luôn nghĩ mình cao quý cứ như là một nàng thiên nga trắng nổi bật nhất trong đám quạ đen xung quanh, bất luận cậu làm gì nhục nhã, xỉ vả cậu ta như thế nào, cậu ta đều vẫn cố ngẩng cao trông đến thực kiêu kì.

Mạnh Nhiêu xem cậu đang chìm vào suy nghĩ, có một lát thất thần, cô liền nhanh tay đến gần đoạt lại túi tiền, sau đó lập tức ôm vào lòng nhanh chân chạy mất.

“Ngọa tào!” Hàn Dữ Kiêu mau bị chọc điên rồi, cậu liền biết, cái đồ con hoang Mạnh Nhiêu này đúng là đang giả vờ, sao lại có thể dễ dàng cúi đầu như vậy chứ!

Trong quá khứ, cậu còn có thể thưởng thức khuôn mặt tức giận, muốn khóc mà vẫn cố nén, cùng thân hình phát run đến như không chịu nổi kia, đúng là một bộ dáng ủy khuất đến không được. Nhưng bây giờ lại như bị đảo ngược, chỉ với một câu nói của cậu ta, cậu liền bị chặn họng, một bụng lửa giận bị nghẹn trong lòng đến không có chỗ phát tiết!

Cậu tức giận mà rống lên “Cái đồ con hoang đáng chết, cậu chờ đó cho tôi, tôi sẽ không buông tha cậu đâu!”