Chương 13: Cô ta giả vờ sao?

Tống lão sư dùng một loại ngữ khí trìu mến đến nói chuyện cùng cô nữ sinh vừa mất đi ký ức này, nhẹ nhàng giới thiệu: “Chỗ trống mà em vừa chỉ kia là của Kỳ Vọng, mấy ngày nay cậu ấy xin nghỉ do bận việc nhà, ngày mai liền sẽ quay lại lớp học, chẳng cậu ấy không quá thích nói chuyện, em không cần đi quấy rầy, làm phiền đến cậu ấy.”

Mạnh Nhiêu cái hiểu cái không gật gật đầu, một bạn học trong lớp nhịn không được giương giọng mà hỏi “Mạnh Nhiêu, cậu bị mất trí nhớ thật sao?”

Mạnh Nhiêu mất trí nhớ!!!

Toàn thể học sinh trong lớp thật kinh ngạc mà há to miệng như quả trứng, ánh mắt đổ dồn về phía Mạnh Nhiêu đánh giá, xem xét như đang nhìn thấy một cái gì đó kỳ dị.

Mọi người bình thường chỉ có thể xem ở trên TV mấy chuyện cẩu huyết như vầy, thật không ngờ, hôm nay thế mà bọn họ lại được chứng kiến ở đời thực, còn là người gần cạnh bọn họ!?

……Chấn động a!

Chỉ qua hai tiết học buổi sáng, chuyện Mạnh Nhiêu bị mất trí nhớ đã lấy tốc độ nhanh chóng như virus mà lan tràn khắp nơi, tất cả các học sinh trong trường đều biết đến.

Cho dù là biết cô, hay không quen biết, tất cả đều chạy tới vây xem cô như xem một thứ hiếm lạ.

“Cô ta giả vờ đi? Nhưng dù có là thật sự, thì cô ta cũng chẳng thể tránh được bị Tứ thiếu bọn họ khi dễ a……”

Cửa sau của lớp hai ban một tuy hiện tại bị đóng đến kín mít, thế nhưng âm thanh tranh luận, tiếng nói chuyện xôn xao trên hành lang vẫn quấy nhiễu tới nam sinh đang ghé vào trên bàn mà ngủ ở hàng ghế cuối lớp chỗ gần cửa. Đại khái chỉ có mình cậu có thể được xưng là “đàn ông trưởng thành” duy nhất trong toàn bộ học sinh trường Phong Thành này.

Mạc Chinh, dù anh đang gục đầu trên bàn mà ngủ, cũng không thể phủ nhận được anh có một thân hình thật cao lớn, lưng dài vai rộng, cơ bắp săn chắc, uy mãnh, phảng phất cả người hàm chứa một lực lượng khổng lồ, tựa hồ chỉ cần anh phất tay một cái là có thể đè chết một cái dáng dấp thấp bé chút trong bọn họ.

So với Kỳ Vọng luôn hung ác nham hiểm, anh vẫn luôn trầm mặc, ít lời, như một người đàn ông trưởng thành nghiêm túc, không hề cùng một thế giới với bọn học sinh trẻ con bọn họ, càng không có chung đề tài để giao lưu cả.

Trên người anh luôn mang theo một khí chất phảng phất như đã từng trải qua thật nhiều trong xã hội, giống như những tên lưu manh ở con phố bên cạnh thường xuyên lêu lỏng, chơi bời.