Chương 12. Lời ai nói khiến hoa vỡ tan

“Người cậu ấy cần không phải là anh.”

Mấy chữ bình đạm không miêu tả dư thừa này của Tô Nhan đè nặng trong lòng Trần Bách Băng.

Nhưng… Trần Bách Băng kiên quyết không bỏ mà nhìn Tô Nhan nói “Tôi cam tâm tình nguyện.”

Cam tâm tình nguyện đi bên cạnh người con gái tên Thẩm Mặc, cam tâm tình nguyện nhìn nụ cười tươi tắn như hoa của cô ấy, cam tâm tình nguyện ở bên cô ấy khi cô ấy đau khổ tuyệt vọng, cam tâm tình nguyện nghe những cảm xúc hỉ nộ ái ố của cô ấy, cho dù trong mắt Thẩm Mặc không có một người tên Trần Bách Băng này nhưng đây lại là tình yêu sâu đậm của Trần Bách Băng.

Thế nhưng cái cam tâm tình nguyện ấy đối với Tô Nhan lại là một thứ rất tàn nhẫn, không ai hi vọng trong mắt người mình thích lại không có mình cả. Tô Nhan đè lại chua xót trong miệng “Còn em thì sao? Em đây, anh đặt em ở chỗ nào?”

Trần Bách Băng im lặng rất lâu, “Xin lỗi.”

“Trần Bách Băng, em mới là bạn gái của anh!” Tầm nhìn dần trở nên mơ hồ khiến Tô Nhan cảm thấy vừa bi thương vừa không cam tâm.

Không cam lòng khi ánh mắt của người mình thích không có bóng dáng mình —— Tất cả không cam lòng đến cuối cùng biến thành sự van xin, Tô Nhan tiến đến gần Trần Bách Băng, vươn tay ôm lấy khuôn mặt anh ấy, “Anh nhìn em có được không? Được không anh? Cho dù chỉ là một ánh mắt thôi cũng được.”

Trần Bách Băng kéo tay Tô Nhan ra, vẫn như cũ chỉ có một câu “Xin lỗi”.

“Nhưng em, không muốn câu xin lỗi của anh….” Hai mắt Tô Nhan đã rơi lệ mông lung, trong lòng bỗng nhiên sinh ra vài phần oán hận.

Có phải không có Thẩm Mặc thì anh sẽ nhìn tới em hay không? Vấn đề này Tô Nhan không dám hỏi ra khỏi miệng, cô ấy sợ nói câu này ra khỏi miệng cô ấy sẽ mất cả Trần Bách Băng lẫn Thẩm Mặc.

Trần Bách Băng do dự một chút, quyết định không cho Tô Nhan thêm hi vọng nữa, anh nói: “Tôi đã từng nói tôi sẽ chịu trách với em, nhưng nếu em cảm thấy hiện tại như vậy là bất công với em, không bằng….”

“Không! Em không đồng ý chia tay.” Tô Nhan vội vã đẩy cửa chạy ra ngoài, cô sợ sẽ nghe thấy những lời tuyệt tình hơn từ Trần Bách Băng.

Tuyệt đối, tuyệt đối không được chia tay!

Cho dù bây giờ trong mắt anh không có em, em vẫn có thể đợi, đợi đến một ngày anh nhìn tới em!

Nhưng tại sao em vẫn khổ sở như vậy?

Hai mắt Tô Nhan đẫm lệ mông lung, mờ mịt lôi điện thoại ra gọi cho Thẩm Mặc “Mặc Mặc, bây giờ cậu có rảnh không?” Cần phải uống một trận say mèm để quên đi sự tuyệt tình của anh, chỉ ghi nhớ những thứ tốt đẹp của anh thôi, Trần Bách Băng em thực sự, thực sự rất thích anh.

Thẩm Mặc nhạy bén nhận ra sự bất thường của Tô Nhan “Nhan Nhan cậu làm sao vậy? Bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ tới tìm cậu, cậu chờ tớ, đừng có đi lung tung đấy.”

Đánh bay bàn tay đang làm loạn của Nam Cung Hàn ra, Thẩm Mặc vội vội vàng vàng muốn đi tìm Tô Nhan.

“Xảy ra chuyện gì sao? Độ hot của mấy tiêu đề trên mạng chưa hết đâu, bây giờ em ra ngoài sẽ không an toàn.” Nam Cung Hàn không đồng ý, ngăn cản cô lại.

Thẩm Mặc tức giận trừng Nam Cung Hàn “Nhan Nhan là bạn thân của em, bây giờ cậu ấy đang buồn, em không thể bỏ mặc cậu ấy không quan tâm.”

“Gọi điện thoại cho bạn trai cô ta đến đón.” Nam Cung Hàn khăng khăng không muốn để Thẩm Mặc ra ngoài “Việc bây giờ em nên làm nhất chính là nghỉ ngơi cho thật tốt, vết thương trên tay của em còn chưa khỏi đâu.”

“Vết thương nhỏ thôi, không nghiêm trọng.”

“Vậy anh lái xe đưa em tới đó.” Nam Cung Hàn vẫn không yên tâm, cuối cùng chọn cách đưa Thẩm Mặc đi tìm Tô Nhan.

Những lời quan tâm của Nam Cung Hàn với Thẩm Mặc đều lọt vào tai Tô Nhan qua điện thoại, lại nghĩ tới Trần Bách Băng tuyệt tình với mình, Tô Nhan vừa khóc vừa cười, ai đối tốt với ai thì liếc mắt một cái thôi là rõ, liếc qua là biết cũng khiến người ta tổn thương.

Thẩm Mặc, rõ ràng cậu đã có Nam Cung Hàn đối xử tốt với cậu như vậy, tại sao vẫn giữ lấy tim của A Băng không buông?

Trong lúc hoảng hốt, dường như Tô Nhan đã nhìn thấy sắc mặt khó coi của Nam Cung Hàn và Thẩm Mặc.

“Nhan Nhan uống say rồi.” Thẩm Mặc cau mày nói: “Lúc Nhan Nhan uống say hay nói linh tinh, A Hàn anh đừng nghe cậu ấy nói loạn.”

Tô Nhan vô cùng yên lặng uống hết ly này đến ly khác.

“Anh không tính toán với người say xỉn.” Sắc mặt Nam Cung Hàn dịu hơn một chút, nhưng rốt cuộc có tính toán hay không cũng chỉ có mình anh biết: “Đưa người về trước, cô ta là con gái, say xỉn ở đây sẽ không an toàn.”

“Ừ ừ, em gọi điện bảo bạn trai Nhan Nhan đến chăm sóc cậu ấy.”

Thẩm Mặc dựa vào sự nhạy bén nên không nói ra suy nghĩ mình là muốn ở lại chăm sóc cho Tô Nhan, tuy bây giờ Nam Cung Hàn đang cười nhưng thoạt nhìn lại có chút nguy hiểm.

Nhưng sau đó Nam Cung Hàn bỗng nhiên nghe điện thoại, nói là trong công ty có chút chuyện cần phải đi trước.

Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, Thẩm Mặc khổ sở nhìn Tô Nhan, sau đó gọi điện cho Trần Bách Băng, “Anh Trần à, Nhan Nhan uống say rồi, anh có thể đến đón cậu ấy không?”

Trần Bách Băng thấy Thẩm Mặc gọi tới thì rất vui vẻ, nhưng lập tức như bị tạt một gáo nước lạnh, anh ấy đè nén chua xót đột nhiên xuất hiện kia lại, “Bây giờ các em đang ở đâu? Anh sẽ qua ngay.” Cuối cùng anh không nhịn được mà hỏi cô, “Mặc Mặc, em hi vọng anh sẽ tới sao?”

Thẩm Mặc ngây ra “Anh là bạn trai của Nhan Nhan mà, anh không tới chăm sóc cậu ấy thì để cho ai chăm sóc?”

“Anh... Anh biết rồi.” Trần Bách Băng đến cùng cũng không nói gì cả.

Cúp điện thoại, Thẩm Mặc giật ly rượu trong tay Tô Nhan ra: "Nhan Nhan đừng uống nữa, còn uống tiếp cậu sẽ đau đầu đấy.”

“Cậu muốn nói là tớ say rồi chứ gì? Nhưng trong lòng tớ hiểu rất rõ, tớ không hề say.” Tô Nhan nghiêng đầu liếc Thẩm Mặc, “Một mình tới uống không vui, Thẩm Mặc cậu đã đến rồi thì uống cùng với tớ.....”

“Nhan Nhan! Cậu không thể uống được nữa.” Nhìn Tô Nhan biến thành bộ dạng như này Thẩm Mặc cảm thấy rất buồn, “Có phải anh Trần khiến cậu tủi thân rồi không? Nhan Nhan cậu thấy tủi thân thì cứ nói ra, là bạn thân của cậu, tớ nhất định sẽ giúp cậu mà.”

Sự giúp đỡ lớn nhất của cậu chính là đừng xuất hiện trước mặt A Băng nữa!

Nhưng Tô Nhan không thể nói ra.

Trước khi Tô Nhan mất lý trí, Trần Bách Băng đã nhanh chóng đến nơi, đồng thời còn đem tới tin xấu.

“Mặc Mặc mấy ngày này em ngoan ngoãn ở trong nhà, ra ngoài cũng phải chú ý an toàn.” Người Trần Bách Băng vươn tay ra ôm lấy là Tô Nhan, nhưng lại quan tâm tới Thẩm Mặc.

Tô Nhan cười mỉa mai, trong lòng có chút tức giận.

Thẩm Mặc không hiểu “Bởi vì mấy bài báo kia sao? A Hàn nói anh ấy sẽ giải quyết.”

"Mặc Mặc, có phải em đắc tội Quý Mạn không? Quý Mạn kể khổ với fans của cô ta, sau đó có một vài fans tức giận trực tiếp lôi em ra.” Trần Bách Băng có chút tức giận vì Nam Cung Hàn không bảo vệ tốt cho Thẩm Mặc “Có một bộ phận fans không lý trí, ai cũng không biết bọn họ sẽ còn làm ra chuyện gì, Mặc Mặc em phải chú ý an toàn.”

“Cám ơn anh Trần, em sẽ chú ý.” Thẩm Mặc mặt không biến sắc kéo dãn khoảng cách với Trần Bách Băng.

Trong lòng Trần Bách Băng chán nản nhưng lại tỏ ra bình tĩnh, “Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy.”

Thẩm Mặc cười khẽ rồi tìm cớ rời đi, thực ra cô không biết phải đối mặt với Trần Bách Băng và Tô Nhan như thế nào.

Quan hệ giữa người và người cần có thân có sơ, so với việc Trần Bách Băng thấy buồn thì Thẩm Mặc càng hy vọng Tô Nhan vui vẻ hạnh phúc hơn. Đối với tính yêu của Trần Bách Băng, Thẩm Mặc chỉ có thể nói một câu xin lỗi, giống như Trần Bách Băng đối với Tô Nhan cũng chỉ còn lại lời xin lỗi.

Bởi vì sự nhắc nhở của Trần Bách Băng, Thẩm Mặc vội xem tin tức, đập vào mắt cô là cuộc phỏng vấn của Quý Mạn.

“Dựa vào tin tức đáng tin cậy, tổng tài tập đoàn M, ngài Nam Cung Hàn là vị hôn phu của cô, Quý nữ thần, xin hỏi với những bài báo hôm nay cô có suy nghĩ gì?”

Quý Mạn trong video lộ vẻ mặt ngượng ngùng nhu nhược động lòng người, “Tôi tin A Hàn không phải là người như vậy.”

Hai mắt của phóng viên sáng lên, “Quý nữ thần, mắt của quần chúng rất tinh, người bên cạnh tổng tài Nam Cung trong ảnh rõ ràng.....”

“Cậu không cần nói nữa, tôi tin A Hàn sẽ không làm chuyện có lỗi với tôi.” Quý Mạn tủi thân đến đỏ cả mắt nhưng vẫn kiên định bảo vệ Nam Cung Hàn: “Cậu không được chửi bới A Hàn, nếu còn nói linh tinh thì luật sư bên tôi rất sẵn lòng nói chuyện với cậu.”

“Ha ha, đùa một chút thôi, Quý nữ thần cô đừng tức giận.” Phóng viên lập tức chuyển đề tài.

Quý Mạn, Thẩm Mặc nhớ kĩ cái tên này.

Nhưng điều khiến cho Thẩm Mặc chấn động hơn chính là trừ những bình luận an ủi Quý Mạn ra dưới video ra còn có cả những bình luận công khai lên án cô, Thẩm Mặc còn nhìn thấy tên, nơi làm việc và địa chỉ nhà của mình bị các fans thần thông quảng đại đào ra.

Mắng chửi một vùng, còn có người nói phải cho Thẩm Mặc một bài học.

Chuyện xảy ra ở tổng bộ tập đoàn M vào mấy ngày trước cũng không bị các fans bỏ qua, bọn họ nhao nhao lên châm biếm Thẩm Mặc không có năng lực, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm, mấy lời nói vô cùng độc ác.

Thẩm Mặc tủi thân, rõ ràng không phải bản thân cô sai.

Cô gọi điện muốn tìm Nam Cung Hàn, nhưng điện thoại của Nam Cung Hàn lại không gọi được. Còn Trần Bách Băng, Thẩm Mặc nghĩ tới Tô Nhan thì cắn răng bỏ qua lựa chọn này, cô không thể làm phiền anh Trần mãi được. Cuối cùng, Thẩm Mặc quyết định đến khách sạn ở lại một đêm.

Làm việc gì cũng không thuận lợi, hôm nay không thích hợp để ra ngoài.

Nhất định là Thẩn Mặc ra khỏi nhà quên không xem hoàng lịch, cô tùy tiện chọn một khách sạn cũng có thể đυ.ng phải fans của Quý Mạn.

Một fans dì béo của Quý Mạn làm phục vụ đầy mặt trào phúng liếc Thẩm Mặc, nhân lúc không có ai chú ý thì hỏi: “Cô chính là tiểu tam kia sao?”

“Tiểu tam gì cơ?” Thẩm Mặc lập tức lạnh mặt.

Người phục vụ chế giễu nói: “Giả vờ cái gì? Chuyện cô câu dẫn vị hôn phu của Quý nữ thần sớm đã truyền đi khắp nơi rồi, lập đền thờ* giả vờ trong sáng cái gì!”

(Đền thờ liệt nữ trinh tiết: ý chỉ người con gái chung thủy, giữ gìn trinh tiết. Ý trong bài là châm biếm.)

Cả người trở nên lạnh lẽo, Thẩm Mặc đanh mặt trách mắng: “Đây là thái độ phục vụ của khách sạn mấy người à? Tôi sẽ phản ánh lại với quản lý của mấy người.”

Câu nói sẽ phản ánh lại với quản lý có sự uy hϊếp rất lớn với mấy người phục vụ, người phục vụ kia lập tức thay đổi thái độ nhưng ánh mắt mang theo gai kia vẫn khiến trong lòng Thẩm Mặc đau đớn, rõ ràng cô cùng A Hàn là lưỡng tình tương duyệt.

Thẩm Mặc vừa xoay người đã nghe thấy người phục vụ mập mạp kia nói với người khác: “Cô xem đi cô ta mặt mày thanh tú như vậy sao lại nghĩ không thông mà đi làm tiểu tam…”

“Đúng vậy, cô gái đẹp như vậy sao lại là tiểu tam chứ!” Còn có cả người khác phụ hoạ theo.

Đúng lúc này Trần Bách Băng gọi điện tới.

“Mặc Mặc bây giờ em đang ở đâu? Tuyệt đối đừng về, bây giờ có rất nhiều fans đang ngồi chờ trước cửa nhà em.”

Sự quan tâm của Trần Bách Băng khiến trong lòng Thẩm Mặc ấm áp, hốc mắt lại đau xót, cô lung tung xoa mắt: “Anh Trần, em hiện tại ở khách sạn, anh không cần lo lắng.”

“Có phải em đang ở phòng XX khách sạn XX không?” Trần Bách Băng truy hỏi.

Thẩm Mặc kinh ngạc, “Anh Trần, làm sao anh biết?”

“Có fans đã gửi vị trí của em lên trên mạng rồi, giờ em cứ ở trong phòng khách sạn đừng đi vội, ai gõ cửa cũng đừng mở, bây giờ anh đến đón em.” Trần Bách Băng dừng lại một chút, nhìn vào mắt Tô Nhan rồi lập tức trở nên quyết đoán: “Anh đến nơi sẽ gọi điện thoại cho em.”

“Anh Trần không cần đâu....” Thẩm Mặc lập tức từ chối.

Trần Bách Băng xụ mặt, “Em còn gọi anh một tiếng anh thì đừng từ chối.” Anh không cho Thẩm Mặc có cơ hội từ chối.

Nhìn điện thoại đã cúp, Thẩm Mặc ngây ra, sau đó gọi điện cho Nam Cung Hàn ——

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Thẩm Mặc nghe hết lần này tới lần khác nghe thấy giọng nói ngọt ngào của hệ thống lại cảm thấy đáy lòng lạnh lùng, rất lạnh.