Chương 5: Vụиɠ ŧяộʍ

Sau khi tắm xong Nam Cung Hàn đi xuống thì phát hiện ba mẹ mình và Quý Man đã ngồi sẵn vào bàn, giờ chỉ còn một chỗ duy nhất, đó là chỗ ở bên cạnh Quý Mạn.

Sắc mặt Nam Cung Hàn lúc này có chút không tốt, nhưng nghĩ đến ba mẹ đang ngồi bên cạnh nhìn, anh vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Quý Mạn.

Chỉ có điều trong lòng Nam Cung Hàn vẫn luôn nghĩ cách nào để thoát khỏi nơi này, Nam Cung Hàn cảm thấy mùi nước hoa trên người Quý Mạn thực sự rất tệ.

Sau đó lúc Nam Cung Hàn bắt đầu động đũa, ba của Nam Cung Hàn trực tiếp mở miệng nói: "Tiểu Hàn à, con và Quý Mạn, hai đứa cũng đến lúc làm chuyện nên làm rồi!"

Nghe được câu này, Nam Cung Hàn thấy trước mặt tối sầm lại, không ngờ lần này về nhà anh lại bị ép cưới.

“Bây giờ còn quá sớm, hơn nữa chúng con đều bận rộn. Sự nghiệp của Quý Mạn hiện tại vẫn đang trên đà phát triển, kết hôn vào thời điểm này là không tốt.”

“Thời kỳ thăng tiến thì đã sao? Ai quy định thời kỳ thăng tiến thì không được kết hôn? Nhìn Dương Hà kìa, sau khi kết hôn không phải còn thành công hơn sao?”

Nam Cung Hàn suýt chút nói thành lời rằng con không muốn kết hôn, nhưng may mắn là cuối cùng anh vẫn kiềm chế được.

Anh không nói tiếp, chỉ lấy đũa chọc vào cơm trong bát.

Nam Cung Hàn không nói với Thẩm Mặc chuyện anh có hôn thê, bản thân Nam Cung Hàn cũng không biết rằng rốt cuộc anh có thể giải quyết mối quan hệ giữa anh và Quý Mạn hay không.

Nhưng anh không muốn người con gái Quý Man này, so với mùi nước hoa trên người Quý Mạn, anh vẫn thích mùi hương tự nhiên của Thẩm Mặc!

Nam Cung Hàn nghĩ đến chuyện này thì ngây người, anh đối với một người phụ nữ mới gặp cách đây không lâu là đã động lòng rồi sao?

Trong lúc Nam Cung Hàn đang nghĩ về chuyện này, thì Quý Mạn cũng phát hiện ra.

Quý Mạn biết Nam Cung Hàn không muốn kết hôn cùng với cô, nếu không anh sẽ không trưng ra bộ mặt thối đó.

Nhưng Quý Mạn cảm thấy rằng người phụ nữ duy nhất bên cạnh Nam Cung Hàn lúc này chỉ có cô, chỉ cần cô làm việc chăm chỉ thì khiến anh động lòng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

“Chú dì ơi, hai chúng con còn chưa đến mức phải kết hôn, chờ một chút ạ!”

Nam Cung Hàn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng Quý Mạn sẽ chủ động nói ra những lời này.

“Cái gì chưa đến mức đó, phải đến mức nào thì mới kết hôn được? Chẳng lẽ phải có con thì mới được kết hôn đúng không? Đám trẻ bọn con thật là!”

Ba của Nam Cung Hàn hình như rất tức giận!

Lúc này, mẹ của Nam Cung Hàn trực tiếp bước ra giải vây: “Thôi, ông đừng ép hai đứa nhỏ nữa. Đây là chuyện của hai đứa chúng nó mà, phải không?”

“Công ty của con còn có chuyện, con đi trước đây!”

Mỗi lần Nam Cung Hàn về nhà đều thay bộ quần áo ở nhà, ai cũng biết là tối này anh không có ý định rời đi.

Mà câu nói của Nam Cung Hàn chỉ là một cái cớ, bọn họ đều biết, ba mẹ Nam Cung Hàn còn có Quý Mạn lúc này đều có vẻ mặt gượng gạo.

Nhưng Nam Cung Hàn đã sắp đến cửa!

“Thằng nhóc này, bây giờ để mày bắt đầu tiếp quản công ty, cánh mày cứng rồi phải không? Công ty như thế nào chẳng lẽ tao không biết sao?”

“Nếu như ba biết, thì lúc này ba đã không cản con”

Nam Cung Hàn buông ra một câu như vậy rồi trực tiếp rời đi. Lúc này vẻ mặt của Quý Mạn tràn đầy xấu hổ, nhưng bây giờ cô cũng không có lý do gì để ở lại.

Quý Mạn nói với ba mẹ Nam Cung Hàn: “Thưa chú với dì, cháu đi trước ạ!”

Lúc này ba mẹ của Nam Cung Hàn cũng không ngăn cản, thật ra họ rất thích cô gái Quý Mạn này, nếu không họ sẽ không để cô có hôn ước với con trai họ.

“Có phải chúng ta đã ép chúng nó quá không?”

“Bà xã, đừng nghĩ nhiều như vậy. Không phải lúc đầu muốn nó tiếp quản công ty nó cũng nói là không muốn dó sao? Hiện tại nhận lấy rồi không phải là vẫn rất tốt hay sao?"

Nghe ba của Nam Cung Hàn nói lời này, Mẹ của Nam Cung Hàn thở dài nhưng cũng không nói gì khác ...

Cuối cùng buổi tối vẫn phải ăn nhưng mọi người đều không vui vẻ!

Nam Cung Hàn trực tiếp lên chiếc Porsche của mình, nhưng anh còn chưa kịp khởi động thì Quý Mạn đã trực tiếp mở cửa và ngồi vào chiếc ghế phụ.

Nam Cung Hàn liếc nhìn Quý Mạn, dùng điều lạnh lùng nói: “Quý Mạn, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

“Em muốn làm gì không lẽ anh không biết?”

“Tôi không biết, tôi cũng không muốn biết. Quý Mạn, trước đây tôi đã nói với cô rồi, tôi đồng ý cuộc hôn nhân này vì cô là ứng cử viên thích hợp, nhưng cô có phải là ứng cử viên cuối cùng hay không, không ai biết được. tôi không thích phụ nữ phiền phức!”

Sau khi nghe Nam Cung Hàn nói như vật, Quý Mạn sững sờ, cô theo đuổi anh như vậy mà trong mắt của Nam Cung Hàn cô lại biến thành kẻ phiền phức.

“Tôi là vị hôn thê của anh, tại sao tôi không thể đến thăm nhà anh?”

“Được, nhưng một người được giáo dục, ít nhất trước khi đến thăm nhà một người nào đó cũng biết báo trước chứ!”

“Tôi báo với anh rồi thì anh sẽ cho tôi đến sao?”

“Cho nên cô đã chọn cách này phải không? Quý Mạn, đừng đánh mất chút thiện cảm cuối cùng của tôi dành cho cô!”

Những lời Nam Cung Hàn nói lúc này là để cảnh cáo Quý Man, nhưng anh không ngờ Quý Mạn lại cho rằng đó là tình yêu âm thầm của Nam Cung Hàn dành cho cô.

Sau đó cô trực tiếp tiến gần đến bên cạnh Nam Cung Hàn, rồi ôm lấy cánh tay của Nam Cung Hàn.

Nam Cung Hàn vội vàng vùng vẫy, nhưng Quý Mạn thực sự ôm quá chặt, anh không thể vùng vẫy được.

"Hàn, em sai rồi. Nếu như sau này em tới đây nhất định sẽ báo trước cho anh biết mà, anh đừng giận em được không?"

Nam Cung Hàn nghe thấy giọng điệu nũng nịu của Quý Mạn thì chỉ thấy nổi hết cả da gà.

Nam Cung Hàn cảm thấy có cảm giác buồn nôn đến khó tả, đồng thời anh không thể không so sánh Quý Mạn với Thẩm Mặc.

Nam Cung Hàn cảm thấy sự nũng nịu lúc này của Quý Mạn rất giả tạo, anh vẫn thích bộ dạng nũng nịu của Thẩm Mặc hơn.

“Tối nay cô về đâu?”

“Hàn, buổi tối em không thể đến chỗ của anh sao?”

Khi nghe cô ta nói như vậy, Nam Cung Hàn nhìn cô với biểu cảm đầy kinh ngạc.

Đúng là Nam Cung Hàn trước đây không phải là một người thủ thân như ngọc, nếu gặp một người phụ nữ như vậy, anh có thể lên giường thì sẽ lên giường.

Nhưng bây giờ thì khác, đối mặt với toàn thân là mùi nước hoa của Quý Mạn, anh sợ rằng mình không có cách nào để cương lên được.

“Tôi còn có việc phải làm, tôi trực tiếp đưa cô về nhà!”

Nam Cung Hàn trực tiếp từ chối Quý Mạn, sau đó lái xe đưa Quý Mạn về nhà, đương nhiên sau khi đến nơi Quý Mạn không muốn xuống xe.

Tuy nhiên Nam Cung Hàn lúc này sớm không còn muốn nói chuyện với cô ta nữa, sau khi cô ta xuống xe thì vội lái đi.

Nam Cung Hàn không muốn trở về căn hộ của mình, anh cũng không định đi bar hay những nơi như vậy, dù sau bây giờ toàn thân anh chỉ là bộ quần áo mặc ở nhà. Từ nhỏ lớn anh được giáo dục rằng không thể mặc áo quần ở nhà chạy lung tung khắp nơi.

Nam Cung Hàn trực tiếp lái xe đến một cây cầu rồi dừng lại, sau khi xuống xe, anh phát hiện mình hình như không ghét môi trường này.

Cơn gió chậm rãi thổi bay mùi nước hoa ở trên bên anh, Nam Cung Hàn cảm thấy lúc này anh cần được an ủi, nhưng rốt cuộc là an ủi điều gì thì anh cũng không biết.

Nhưng ngay khi nghĩ về chuyện này, trong tâm trí Nam Cung Hàn lại xuất hiện khuôn mặt của Thẩm Mặc.

Từ trước đến nay Nam Cung Hàn luôn là người muốn làm điều gì sẽ lập tức đi làm điều đó, đã nói là muốn gặp Thẩm Mặc thì anh bèn lái xe về hướng nhà Thẩm Mặc.

Sau khi đến nhà Thẩm Mặc thì Nam Cung Hàn lại gặp chút khó khăn, anh không biết mình rốt cuộc mang tâm trạng gì khi đến đây.

Ở tầng dưới nhà Thẩm Mặc, Nam Cung Hàn đứng dựa vào xe, anh biết rằng, Thẩm Mặc đã ngủ, cánh cửa sổ tối đen phía trên đã cho anh biết.

Nam Cung Hàn chỉ nghĩ ở dưới lầu một lát rồi mới rời đi, nhưng trong lòng lại có một giọng nói không ngừng hét lên: "Đi lên, đi lên đi!"

Cuối cùng Nam Cung Hàn đã thực sự đi lên. Loại khóa xây dựng khu dân cư kiểu cũ này chẳng là gì với Nam Cung Hàn!

Thẩm Mặc vẫn đang mơ màng, cô không biết tại sao Nam Cung Hàn lại xuất hiện trong giấc mơ của mình ...

Nam Cung Hàn trong giấc mơ nói chuyện với cô ấy bằng một giọng trầm ấm mang theo hơi thở hổn hển như lúc vừa mới hôn cô ấy trong nhà hàng vạy.

Thẩm Mặc cảm thấy đó là trong mơ, nên cô cũng không quan tâm, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Nam Cung Hàn.

Nhưng cảnh trong giấc mơ đã thay đổi một chút, trực tiếp biến thành nhà của cô, lúc này cô sợ hãi nên vội mở mắt ra.

Cùng lúc cô mở mắt ra, cô nhận thấy có một bóng đen bên cạnh giường mình!

Và bóng đen ấy dường như đã phát hiện ra Thẩm Mặc đã tỉnh dậy, sau đó anh ta trực tiếp leo lên giường của Thẩm Mặc ...

Lúc này Thẩm Mặc mới hoàn hồn, trong tiềm thức cô muốn đẩy người đàn ông đó ra, nhưng lúc này lại phát hiện cô làm sao cũng không đẩy được.

Tiếng thở dốc của người đàn ông vang lên bên tai cô, hơi thở phả vào cổ cô, dường như hoàn toàn làm toàn thân Thẩm Mặc mềm nhũn đi.

Tâm trí của Thẩm Mặc nói với cô rằng, phải đẩy anh ta ra. Rốt cuộc cô cũng không biết người này là ai, anh ta sẽ làm những gì, anh ta có thể là biếи ŧɦái.

“Biếи ŧɦái, anh muốn cái gì!”

Khi Thẩm Mặc nghĩ như vậy và cô cũng trực tiếp nói thẳng ra một câu.

“Đây là lần thứ hai em gọi tôi là biếи ŧɦái, bây giờ hai người chúng ta lại ở trên giường, em không sợ tôi lại làm ra những chuyện biếи ŧɦái hơn nữa sao?”

Thực ra Thẩm Mặc muốn nói, nếu anh không phải là biếи ŧɦái, tại sao anh lại nhân lúc ban đêm tôi đang ngủ mà leo lên giường của tôi.

Nhưng Thẩm Mặc thực sự sợ Nam Cung Hàn sẽ làm ra những chuyện biếи ŧɦái đó.

Những điều mà Thẩm Mặc nghĩ lúc này hầu như đã viết rõ trên khuôn mặt cô. Mặc dù trong phòng không có ánh sáng, nhưng Nam Cung Hàn vẫn có thể nhìn rõ...

Anh cảm thấy Thẩm Mặc đích thực là một người phụ nữ có thể khơi dậy sự chú ý của anh, Nam Cung Hàn trực tiếp điều chỉnh vị trí của mình rồi trao cho Thẩm Mặc một nụ hôn.