Chương 50. Tiểu Bao Tử mất tích

Bánh Bao Nhỏ được Nam Cung Hàn đưa về biệt thự của anh thì vô cùng vui vẻ, cậu hoàn toàn quên mất rằng Thẩm Mặc không tìm được cậu thì sẽ rất lo lắng. Bánh Bao Nhỏ rất có khí thế mà ngẩng đầu ưỡn ngực, cậu của Bánh Bao Nhỏ đã nói, nhất định không được nhắc đến Mặc Mặc xinh đẹp trước mặt cái người trông giống cậu. Sự thật cho thấy, Bánh Bao Nhỏ làm như vậy thì sẽ được Thẩm Mặc khen ngợi, bởi vì khi Thẩm Mặc đón cậu bé về thì đã cố ý hỏi Bánh Bao Nhỏ là có nhắc tới cô ở trước mặt Nam Cung Hàn không, mà khi Bánh Bao Nhỏ nói là không, cậu đã cảm nhận được rất rõ ràng là Thẩm Mặc đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng bây giờ Thẩm Mặc hoàn toàn không biết rằng Bánh Bao Nhỏ đang nằm trong tay Nam Cung Hàn, Thẩm Mặc vừa ngủ dậy và cuối cùng cũng nhớ ra mình còn có một Bánh Bao Nhỏ gào khóc đòi ăn cần được chăm sóc. “Bánh Bao Nhỏ?” Thẩm Mặc có chút ngạc nhiên trước sự ngoan ngoãn của Bánh Bao Nhỏngày hôm nay. Nếu là mọi ngày, Bánh Bao Nhỏ đã sớm ôm đùi Thẩm Mặc mà làm nũng chơi xấu đòi cậu của mình. Lúc rảnh rỗi, Tạ Lâm Nguyên chính là toàn chức bảo mẫu của Bánh Bao Nhỏ, phụ trách việc đưa Bánh Bao Nhỏ đi dạo xung quanh.

“Bánh Bao Nhỏ?” Thẩm Mặc bỗng có dự cảm không tốt.

Cô lập tức lật tung cả nhà trong nhà ngoài một lượt, hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng của Bánh Bao Nhỏ đâu. Có một mảnh giấy Bánh Bao Nhỏ để lại, chữ trên tờ giấy xiêu xiêu vẹo vẹo, đại khái là nói cậu đói nên đi ra ngoài mua đồ ăn rồi, nhưng cho dù có đi mua đồ ăn đi nữa thì đáng lẽ bây giờ cậu cũng nên về nhà rồi chứ. Thẩm Mặc lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Lâm Nguyên: “Anh à, Bánh Bao Nhỏ có ở chỗ anh không?” Mỗi lần Bánh Bao Nhỏ tự mình ra ngoài thì cuối cùng cũng đều bị Tạ Lâm Nguyên ôm trở về, vừa không tìm thấy Bánh Bao Nhỏ là Thẩm Mặc lại theo thói quen mà tìm Tạ Lâm Nguyên.

Nhưng Thẩm Mặc đã quên một việc rất quan trọng, bây giờ cô đang ở thành phố A.

“Thẩm Mặc, có phải em ngủ đến hồ đồ rồi không. Không phải em đưa Bánh Bao Nhỏ đến thành phố A rồi sao? Một cậu nhóc nhỏ sao có thể chạy từ thành phố A đến thành phố B được.” Tạ Lâm Nguyên thực sực chịu hết nỗi người em gái không đáng tin này, cô là xem Bánh Bao Nhỏ thành tiểu thần tiên luôn rồi, chỉ trong nháy mắt đã có thay đổi địa điểm. Nói đến làm việc qua loa bất cẩn, Tạ Lâm Nguyên với Thẩm Mặc tuyệt đối chính là kiểu không phải người một nhà, không cùng tiến vào một cửa.

Thẩm Mặc cũng đã gọi điện thoại đến hỏi tung tích của Bánh Bao Nhỏ nhưng Tạ Lâm Nguyên đang nhớ Bánh Bao Nhỏ nên vẫn chưa phản ứng kịp: “Em gái, mau đưa điện thoại cho Bánh Bao Nhỏ đi, hôm nay anh còn chưa gọi điện cho Bánh Bao Nhỏ đâu.” Anh có chút hối hận vì đã để Thẩm Mặc đưa Bánh Bao Nhỏ đi, đáng nhẽ ra lúc đó anh nên nghe lời ông cụ Tạ, như vậy thì lúc này Bánh Bao Nhỏ còn có thể nhẹ nhàng mềm mại dựa vào lòng anh mà làm nũng, nghe anh kể chuyện. Tạ Lâm Nguyên đã chuẩn bị rất nhiều câu chuyện, đột nhiên nghe thấy Bánh Bao Nhỏ không ở đó thì vô cùng thất vọng.

Thẩm Mặc cầm điện thoại, ấp a ấp úng không dám lên tiếng.

Bây giờ cô đã hiểu ra, Bánh Bao Nhỏ đến nơi xa lạ mà cũng dám tự mình chạy ra ngoài mua đồ ăn, đã vậy còn để mình mất tích luôn. Truy cứu nguyên nhân, vẫn là do Thẩm Mặc cô chưa chăm sóc tốt cho Bánh Bao Nhỏ, nhưng Thẩm Mặc không dám nói với Tạ Lâm Nguyên. Còn cái người anh đột nhiên có được này cái gì cũng tốt, chỉ là không có sức chống cự lại đối với Bánh Bao Nhỏ, nếu như anh ấy nghe tin Bánh Bao Nhỏ mất tích thì nói không chừng sẽ xông tới đây xé xác cô mất. Thẩm Mặc rụt rụt cổ lại.

Nhưng che giấu việc Bánh Bao Nhỏ mất tích thì tội lại nặng thêm, còn có thể khiến Bánh Bao Nhỏ phải chịu ngược đãi, đây là điều Thẩm Mặc không thể nào chấp nhận được. Thò đầu một đao, rụt đầu cũng một đao, Thẩm Mặc cẩn thận suy nghĩ xem nên nói như nào với Tạ Lâm Nguyên thì mới không khiến Tạ Lâm Nguyên chạy tới thành phố A tính sổ với mình. Lo lắng của Thẩm Mặc, Tạ Lâm Nguyên ở đầu điện thoại bên kia không thể cảm nhận được, anh chỉ biết là mình cứ đợi mãi đợi mãi mà vẫn chưa nghe thấy tiếng của Bánh Bao Nhỏ.

“Thẩm Mặc, em còn chần chừ cái gì vậy? Mau đưa điện thoại cho Bánh Bao Nhỏ đi, anh muốn nói chuyện với nó.” Tạ Lâm Nguyên thúc giục nói.

Đúng là tự rước họa tới mà, Thẩm Mặc có chút tuyệt vọng: “Anh, có một việc anh biết rồi thì đừng có kích động quá đấy.”

“Việc gì?” Tạ Lâm Nguyên cảm thấy Thẩm Mặc lúc này có chút kỳ lạ: “Bánh Bao Nhỏ ốm rồi à?” Nhưng nghĩ đến việc có thể khiến mình kích động chỉ liên quan đến Bánh Bao Nhỏ, Tạ Lâm Nguyên nhịn không được mà đoán mò là Bánh Bao Nhỏở thành phố A có phải là ăn không ngon ở không tốt mặc không ấm hay không: “Em đừng có vòng vo lâu la nữa, có gì cứ nói thẳng ra. Không muốn nói thì đưa điện thoại cho Bánh Bao Nhỏ, bây giờ anh rất muốn nghe cháu trai đáng yêu của anh nhẹ nhàng gọi anh là cậu.”

“Anh, anh đừng như vậy, anh như vậy sẽ làm em rất tuyệt vọng.” Thẩm Mặc tuyệt vọng giống như vò đã mẻ lại sứt vậy: “Anh, em sơ ý để lạc mất Bánh Bao Nhỏ rồi.”

Tạ Lâm Nguyên lập tức nổi giận, hận không thể theo đường truyền điện thoại mà chui vào trong điện thoại chạy tới chỗ Thẩm Mặc, chỉ vào mũi Thẩm Mặc mà mắng cho một trận.

“Em xem, một người lớn như em mà đến một đứa bé cũng lo không nổi, sao em không để bản thân mình mất tích luôn đi?” Không dám tưởng tượng đến việc Bánh Bao Nhỏ sẽ phải chịu đựng những chuyện gì, Tạ Lâm Nguyên nghiến răng hỏi: “Việc Tiểu Bao Tử mất tích em đã báo cảnh sát chưa?”

“Chưa.” Thẩm Mặc lại tiếp tục tuyệt vọng mà ngửa đầu nhìn trời, sau đó lại bị Tạ Lâm Nguyên mắng cho một trận tơi bời.

“Anh thấy em cứ dứt khoát làm lạc mất chính mình luôn thì cũng được, còn không ngắt điện thoại báo cảnh sát đi, ngẩn người ra đấy làm gì. Còn nữa, thành phố A là địa bàn của Trần Bách Băng, bảo Trần Bách Băng giúp em tìm người đi.” Tạ Lâm Nguyên bị cô em gái ngốc nghếch này làm cho tức chết rồi. Vẫn nói sinh con xong thì ngốc ba năm, mà đây đã năm năm rồi, cái cô em gái mà anh nhặt về này sao lại không thể có trách nhiệm hơn được vậy. Tốt xấu gì Bánh Bao Nhỏ cũng là khúc ruột cô sinh ra mà, Tạ Lâm Nguyên bất bình thay cho Bánh Bao Nhỏ.

Sau đó anh chủ động ngắt điện thoại, Tạ Lâm Nguyên thấy Thẩm Mặc như vậy, thực sự cho rằng Thẩm Mặc không thể chăm sóc tốt cho Bánh Bao Nhỏ được. Vừa hay gần đây bàn chuyện làm ăn với nhà Nam Cung ở thành phố A, Tạ Lâm Nguyên lập tức thu dọn hành lý đi thành phố A, Bánh Bao Nhỏ thơm tho mềm mại vẫn là nên để dưới mí mắt anh trông coi thì hơn. Thẩm Mặc cái người làm mẹ này không đáng tin cậy, bây giờ Tạ Lâm Nguyên tràn ngập cảm giác, không tín nhiệm đối với Thẩm Mặc.

Trong khi Tạ Lâm Nguyên chân tay luống cuống thu dọn hành lý thì ông cụ Tạ lại ung dung nhàn nhã mà tới.

Ông cụ Tạ nhìn thấy bộ dạng hấp ta hấp tấp này của Tạ Lâm Nguyên thì không hài lòng, cái gậy trong tay trực tiếp chào hỏi lên trên người của Tạ Lâm Nguyên: “Con xem cái dáng vẻ bây giờ của mình xem có giống một người làm cậu không? Nếu để Bánh Bao Nhỏ nhìn thấy thì có bao nhiêu không ổn đây?” Người xưa nói, đặt tên xấu thì dễ nuôi, nhưng cái tên giống nhị cẩu thì ông cụ Tạ lại thương cháu trai, không nỡ để Tiểu Bao Tử dùng, cảm thấy không xứng với đứa cháu trai mềm mại đáng yêu này của ông.

Cuối cùng thì tên gọi ở nhà của Bánh Bao Nhỏ vẫn là do ông cụ Tạ, khi đó ông cụ Tạ đang cầm một cái bánh bao thủy tinh, cái bánh bao thủy tinh mềm mại hơi trong suốt thật giống với Bánh Bao Nhỏ. Ông cụ Tạ lập tức quyết định đặt tên ở nhà cho cậu là Bánh Bao Nhỏ, còn Bánh Bao Nhỏ thì càng thích cái bánh bao thủy tinh kẹp trên đũa của ông ngoại hơn, cậu kêu “nha nha” rồi vươn tay ra với đòi lấy. Thế là mọi người đều vui vẻ hài lòng, nhưng tên cúng cơm của Bánh Bao Nhỏ vẫn chưa chọn được.

Thẩm Mặc vẫn chưa nghĩ ra là nên để Bánh Bao Nhỏ theo họ của ai, mặc dù ông cụ Tạ vẫn luôn nhấn mạnh Bánh Bao Nhỏ là con cháu của nhà họ Tạ thì nên theo họ Tạ, âm thầm chọn ra mấy cái tên nhưng không vừa ý, cuối cùng thì tên cúng cơm của Bánh Bao Nhỏ vẫn tạm hoãn lại để sau tính, nói là đợi đến khi Bánh Bao Nhỏ chính thức đi nhà trẻ rồi mới quyết định. Bây giờ thấy Bánh Bao Nhỏ đã năm tuổi rồi, nếu còn không đi nhà trẻ nữa thì sẽ bị quá tuổi mất, ý định đặt tên của ông cụ Tạ lại bắt đầu rục rịch.

Hôm nay tới tìm Tạ Lâm Nguyên là bởi vì ông cụ Tạ đã nghĩ ra một cái tên, cần tham khảo ý kiến của Tạ Lâm Nguyên.

Tạ Lâm Nguyên đầy đau khổ nhìn ông cụ Tạ: “Ông muốn làm gì thì cứ làm đi, con còn đang vội đi thành phố A bàn chuyện làm ăn với nhà Nam Cung.” Việc Bánh Bao Nhỏ mất tích, Tạ Lâm Nguyên không hề muốn để ông cụ Tạ biết, anh lo lắng tuổi tác ông cụ Tạ đã cao nên sợ là không chịu đựng nổi.

Nhưng ông cụ Tạ là người nhìn Tạ Lâm Nguyên trưởng thành, chỉ cần Tạ Lâm Nguyên ngoe nguẩy cái đuôi là ông đã biết Tạ Lâm Nguyên đang nghĩ ra cái chủ ý quái quỷ gì. Ông không chút do dự mà dùng gậy chỉnh Tạ Lâm Nguyên một trận, ông cụ Tạ không vui mà vuốt ve bộ râu mãi mới dài ra một chút của ông: “Đừng để ta phải chọn đường ngang ngõ tắt, mau nói, đi thành phố A làm gì? Ta đã nghe trợ lý nói rồi, bàn việc làm ăn với nhà Nam Cung là do Mặc Mặc phụ trách, nó cũng đã tới đó rồi.”

“Ông à, việc này không phải do Mặc Mặc quản lý đâu.” Tạ Lâm Nguyên đau đầu trước ông cụ Tạ khó giải quyết: “Mặc Mặc dự định đến đó tìm việc, con đến đó để giúp Mặc Mặc chăm sóc cho Bánh Bao Nhỏ. Mặc Mặc ở một mình vừa bận bịu công việc lại vừa phải lo cho Bánh Bao Nhỏ, con lo là Tiểu Bao Tử sẽ bị ảnh hưởng.” Bản lĩnh trợn mắt nói dối của Tạ Lâm Nguyên cũng thật cao thâm, nói đi nói lại cũng đều là do mình lo lắng cho Bánh Bao Nhỏ.

Ông cụ Tạ bừng tỉnh, sau đó đập một gậy lên cánh tay Tạ Lâm Nguyên: “Mày chính là muốn giành Bánh Bao Nhỏ với Mặc Mặc đấy à.”

Khóe miệng Tạ Lâm Nguyên giật giật, chỉ có thể áp chế sự nôn nóng xuống, thầm cầu nguyện Thẩm Mặc nghe lời của anh mà ngoan ngoãn đi tìm Trần Bách Băng nhờ giúp đỡ. Sau đó ông cụ Tạ bắt đầu bài giáo dục thường ngày với Tạ Lâm Nguyên, để Tạ Lâm Nguyên dành nhiều thời gian hơn cho Thẩm Mặc, như vậy thì Thẩm Mặc mới có thể bồi dưỡng tình cảm với Bánh Bao Nhỏ.

Tạ Lâm Nguyên yên lặng mà trợn mắt phẫn nộ, Bánh Bao Nhỏ được Thẩm Mặc chăm sóc đến mức mất tích luôn kia kìa.

Nhưng Tạ Lâm Nguyên không ngốc, kiên quyết đi đến chỗ Thẩm Mặc thật sự là vì có chuyện chính.

“Nếu con đã đi thành phố A thì nhân thể tiện tay làm luôn việc này đi.” Tạ lão gia rất vừa ý cái tên mà mình mới nghĩ ra này: “Trong mấy lá thư này đều có viết tên mà ông đã nghĩ ra trong mấy ngày hôm nay, con mang đến đó đưa cho Thẩm Mặc, để nó xem cái tên nào thích hợp với Bánh Bao Nhỏ, không thể cứ gọi tên ở nhà của thằng nhỏ mãi được.” Thế gia nào coi trọng thì con cháu đến hai mươi tuổi trong gia tộc còn được trưởng bối chủ động đặt tên cho, mà Tạ lão gia thì đã suy nghĩ chọn tên cho Bánh Bao Nhỏ rồi. Kiên quyết không để người khác cướp lấy ngay trước mặt mình.

“Vâng, con biết rồi.” Tạ Lâm Nguyên không xem kĩ tên mà ông cụ Tạ đã chọn, nhưng đây là tâm ý của trưởng bối, anh cũng không ngại truyền đạt giúp ông.

Sau khi nhận được câu trả lời hợp ý, ông cụ Tạ lập tức chống gậy tự mình rời đi. Tạ Lâm Nguyên không bị ai quấy rầy nữa nên vội vàng thu dọn đồ đạc, đặt vé xe, sau đó đi đến chỗ Thẩm Mặc đang ở. Bánh Bao Nhỏ, con hãy đợi cậu, bây giờ cậu sẽ tới cứu con ngay. Nước xa không dập được lửa gần, Tạ Lâm Nguyên vội vã lên đường, chỉ đành cầu mong Thẩm Mặc nghe lời cậu nói, cầu cho những người Bánh Bao Nhỏ gặp được đều là người tốt.

Em gái quả nhiên là không đáng tin mà, Tạ Lâm Nguyên tức giận nghĩ, nhất là cái đứa em gái này còn càng ngày càng ngốc đi nữa chứ.

Còn Bánh Bao Nhỏ mà Tạ Lâm Nguyên nhớ mong thì đang rất ngoan ngoãn ở trong biệt thự của Nam Cung Hàn nghe anh kể chuyện, mặc dù câu chuyện của Nam Cung Hàn vô cùng khô khan, còn không hay bằng chuyện của người cậu của cậu kể.